Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Lâm Tiêu hơi nắm chặt tay và di chuyển tay chân khiến khoảng không xung quanh mơ hồ hồi một như có hiện tượng muốn nứt ra.

Hắn cho rằng với lực lượng hiện tại của mình, chỉ cần một quyền là có thể giết chết hai cường giả Hoá Đỉnh.

Đây là biểu hiện cực hạn của một loại lực lượng, ẩn chứa ngàn vạn quân chi lực!

Đại lực xuất kỳ tích!

Nếu gặp phải con quái vật Tuế Nguyệt đó lần nữa, nhất định sẽ cho nó biết nắm đấm to bằng bao cát là như thế nào!

Sau khi hội tụ tất cả lực lượng, Lâm Tiêu gỡ bỏ trận pháp, lang thang xung quanh và tìm kiếm thiên tài địa bảo.

Hắn chắc chắn sẽ lại đến hang động Tuế Nguyệt đó, nhưng không phải bây giờ.


Dựa vào sự mạnh mẽ của quái vật Tuế Nguyệt, trừ phi thần tộc Giao Trì thỉnh động đạo khí nếu không cũng sẽ bó tay với nó.

Cho dù lần này có thể hàng phục quái vật, nhưng Tuế Nguyệt Chi Lực cuồng bạo trong cơ thể quái vật cũng đủ để thần tộc Dao Trì hú hồn.

Vì vậy, Lâm Tiêu không hề vội vàng với chuyện đó.

Sau khi lấy hơn chục thiên tài địa bảo, Lâm Tiêu bắt đầu đi về phía lối ra vào Dược Sơn.

Chỉ có Lâm Tiêu có thể cảm nhận ra, sau khi hắn lấy đi tất cả các mỏ vàng Tuế Nguyệt, khí tức Tuế Nguyệt trong Dao Trì Dược Sơn cũng bắt đầu dần dần tiêu tan. Chỉ là tốc độ tiêu tan rất chậm, người bình thường đều không phát hiện ra.

Có thể mười, hai mươi năm nữa, Dao Trì Dược Sơn sẽ trở thành một phúc địa bình thường, ngoại trừ nồng độ linh khí cao một chút thì cũng không có gì đặc biệt. Đương nhiên, sẽ không còn sinh ra nhiều thiên tài địa bảo như vậy nữa.

Lâm Tiêu không cảm thấy tội lỗi về điều đó. Khiến một thần tộc Dao Trì trở nên mạnh mẽ như vậy sẽ chỉ gây hại cho hắn chứ không có lợi.

Chẳng mấy chốc, Lâm Tiêu đã đến nơi rời Dược Sơn, đây cũng là nơi thiên tài địa bảo đổi lấy điểm tích luỹ Dao Trì.

Điều khiến hắn bất lực là, ở đây vẫn còn một hàng dài bất tận.

Khi bước vào, cũng xếp hàng dài.

Không ngờ, khi ra ngoài còn cần phải xếp hàng.


Hơn nữa, hàng dài rời khỏi Dược Sơn thậm chí còn khoa trương hơn hơn. Nhìn xung quanh, không đến ba nghìn người thì cũng là hai nghìn người.

"Có chuyện gì vậy, sao lại xếp hàng dài như vậy?"

"Khi vào xếp hàng thì ta có thể nhịn, tại sao khi rời khỏi Dược Sơn cũng phải xếp hàng chứ? Ta đã đến Dược Sơn nhiều lần thì đây là lần đầu tiên ta nghe nói khi rời khỏi đây cũng phải xếp hàng. "

"Phía trước đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, trong tình huống bình thường, rời khỏi Dược Sơn sẽ không phải xếp hàng."

"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, nghe nói Thánh tử đại nhân đang kiểm tra từng người một ở lối ra vào."

"Cái gì? Thánh tử Dao Trì đích thân kiểm tra ư??"

"Ta nói nhỏ cho ngươi biết, ta nghe nói có người sau khi cướp cơ duyên của Thánh tử Dao Trì đã trốn vào Dược Sơn cho nên hiện tại Dược Sơn bị phong tỏa rất nghiêm ngặt."

"Chuyện này... Vị thần nhân đó là ai, đến cả cơ duyên của Thánh tử cũng dám cướp, lợi hại, quá lợi hại!"


Trong hàng ngũ thảo luận rất nhiều sôi nổi, đương nhiên là Lâm Tiêu nghe thấy cuộc thảo luận của họ.

Nhưng sau khi khóe miệng hơi nhếch lên, hắn lại trở về trạng thái bình thường trở.

Thánh tử Dao Trì này thực sự kiên nhẫn. Mười ngày đã trôi qua mà vẫn chưa bỏ cuộc. Nhưng Lâm Tiêu cảm thấy rằng đối phương chỉ muốn thử vận may cuối cùng mà thôi.

Nếu không có mục đích khác, hắn đã sớm chuồn ròi, ai mà lại tiếp tục ở lại Dược Sơn này chứ?

Sau khi Lâm Tiêu biết rằng có người đang kiểm tra lối ra vào, hắn không định tìm kiếm những người đầu cơ nữa mà chậm rãi xếp hàng.

Sau hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Tiêu. Khoảnh khắc bước ra khỏi Dược Sơn, hắn cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang dán chặt vào mình.

Không cần nhìn, Lâm Tiêu cũng biết, chắc chắn là Thánh tử Dao Trì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận