Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Nguy hiểm ư?

Đó là không thể nào.

Hàn nguyên lão từng bước tiến về phía lò luyện đan, sự tham lam và kích động trong ánh mắt hoàn toàn không hề che giấu.

“Nào, đặt tay lên thân ta nào.” Lò luyện đan lại vang lên âm thanh trầm thấp, dụ dỗ.

Vừa dứt lời, tay của Hàn nguyên lão đã vội vàng đặt lên trên rồi.

Lúc này, lò luyện đan chợt bật cười.

“Hahaha, đúng là rất nghe lời nhỉ, chủ nhân, có thể ra tay rồi.” Lò luyện đan cười nói.

Hàn nguyên lão nghe vậy, bất chợt sững lại.

Ra tay?

Ra tay cái gì? Thế này là ý gì?

Ngay lúc lão ta định lên tiếng hỏi.

Ngay lập tức, vách lò luyện đan trước mặt nứt ra một khe hở, giống như một cái miệng sâu hoắm đang mở ra.


Soạt!!

Một cánh tay trắng nõn đầy sức lực trực tiếp túm lấy cổ áo lão ta.

“Ngươi....ưm...ưm...”

Khuôn mặt Hàn nguyên lão biến sắc, trong ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.

Lão ta muốn phản kháng, muốn giãy giụa, muốn phóng thích linh lực.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cả người lão ta đã bị cánh tay kia lôi vào trong lò luyện đan.

Vết nứt trên vách lò luyện đan cũng nhanh chóng liền lại như cũ.

Hàn nguyên lão lúc này bị dọa cho sợ mất hồn mất vía.

Luyện đan cả đời, đây là lần đầu tiên xảy ra cảnh tượng kinh người như vậy.

Lẽ...lẽ nào muốn tiếp nhận truyền thừa của đan thần phải tiến hành tiếp nhận ở trong lò luyện đan sao?

Cho dù là lúc này, trong lòng lão ta vẫn có mấy phần vui mừng, cho rằng đây là một phương thức truyền thừa đặc biệt.

Mãi tới khi lão ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc.


Lúc này, cánh tay túm lấy cổ áo lão ta cũng đã buông ra.

“Ngươi...ngươi, Tiêu tiểu tử, ngươi vậy mà lại chưa chết, sao ngươi có thể...sao có thể...!!!” Hàn nguyên lão trợn tròn mắt kinh hãi, thất thần.

“Thật ra tên ta không phải là Tiêu Lâm, đây cũng không phải là khuôn mặt thật của ta.” Thân hình Lâm Tiêu nhoáng một cái, biến trở về hình dạng thiếu niên ban đầu.

“Hả? Sao ngươi có thể ở trong lò luyện đan lâu như vậy, đáng lẽ ngươi đã sớm hóa thành thuốc dẫn rồi mới phải chứ!” Hàn nguyên lão nói ra thắc mắc lớn nhất ở tận đáy lòng.

“Tò mò đến vậy sao? Vậy thì ta sẽ giải đáp thắc mắc này cho lão vậy.”

Lâm Tiêu tùy ý phất tay một cái.

Trong cơ thể tràn ra một quả cầu lửa kim sắc.

Ong..ong..!!!

Ngọn lửa kim sắc vừa xuất hiện, ngọn lửa màu lục ở xung quanh giống như là gặp phải thiên địch.

Toàn bộ ngừng cháy, những đốm lửa ngây ngốc đứng yên tại chỗ, không dám động đậy.

Ngọn lửa kim sắc cũng chẳng quan tâm bọn chúng có động đậy hay không.

Tiến lên thôn phệ hết thảy.

Chỉ trong thời gian không tới hai giây, ngọn lửa màu xanh lục trong lò luyện đan đã bị cắn nuốt triệt để.

Hàn nguyên lão ngơ ra nhìn.

Đây là ngọn lửa có phẩm chất gì vậy?

Ngọn lửa xanh lục của lão là linh hỏa cực phẩm mà lão đã phải tìm kiếm suốt mấy chục năm mới có được, nhưng ở trước mặt ngọn lửa màu vàng kim này lại không chịu nổi một đòn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận