Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Nàng lập tức đứng dậy nhìn đối phương chăm chú.

“Ngươi, là ai!!” Nàng nghi ngờ hỏi.

Khí tức quen thuộc, cách nói chuyện cũng quen thuộc. Cho tới tận bây giờ ngoài người kia ra, không ai gọi nàng thế cả.

‘Lão già’ phất tay phải qua mặt một cái, thân hình cũng biến đổi theo. Chớp mắt đã biến thành một thiếu niên.

“Đại Tiêu Tiêu! Sao ngươi ở đây? Là ngươi thật sao?” Trong mắt Can Anh Túc tràn ngập sự vui vẻ.

“Nếu là giả cho đổi hàng.” Lâm Tiêu nhún vai nói.

Sau đó chỉ với một chiêu hắn đã huỷ hơn nữa thiên lao, dù có dùng trận pháp phòng ngự nào cũng không ngăn được chiêu này của hắn.

“Hả? Đại Tiêu Tiêu, ngươi lên Hoá Đỉnh rồi?” Can Anh Túc kinh ngạc.

Đoạn thời gian trước khi Can Anh Túc ở cạnh Lâm Tiêu, nàng ta biết Lâm Tiêu cùng lúc tu luyện nhiều loại ý cảnh. Đặc biệt là trước khi nàng bị bắt đi, còn ở Đại Can lĩnh ngộ được Nho đạo.

Chuyện này làm cho con đường lên Hoá Đỉnh cảnh đã khó càng thêm khó. Vậy mà hai người mới không gặp có mười mấy ngày, Đại Tiêu Tiêu đã lên được Hoá Đỉnh cảnh rồi?

“Chuyện này kể ra cũng dài, đi khỏi đây trước đã.” Lâm Tiêu nói.

Bây giờ mau chóng rời khỏi đây, trước khi lôi kiếp của tiểu nha đầu này xuất hiện, có lẽ còn kịp thoát ra khỏi phạm vi lôi kiếp của hắn.

“Đi thôi, vậy chúng ta trước tiên…..”

Can Anh Túc nói được một nửa thì hai mắt loé lên.

Xoạt! một giây tiếp theo thân ảnh của nàng ta đã ở trước Lâm Tiêu. Tay phải biến thành móng vuốt, ý cảnh sát sinh và huỷ diệt bộc phát.

Bùm! Tung ra một chiêu công kích bất ngờ.

Trước khi tay nàng kịp xuyên thủng ngực đối phương đã bị một bàn tay to dày ấm áp nắm được.

“Nha đầu này! Lại phát điên gì thế! Sao tháng nào cũng phải có một lần thế này vậy!” Lâm Tiêu túm được tay nàng ta, hắn thật sự cạn lời.

Lúc nãy cơ thể hắn theo bản năng chặn lại sát chiêu của nha đầu này.

“Hihihi, đây là vì sợ kẻ khác mạo danh Đại Tiêu Tiêu nhà ta đó! ồ! ~ bây giờ ta khẳng định, đúng là thật rồi, không sai!” Can Anh Túc làm bộ dạng đây là chuyện nên làm.

“Ngươi đúng thật là……cảnh giác quá!!” Lâm Tiêu lườm một cái.

“Thật ra là muốn cảm ơn Đại Tiêu Tiêu đã tới cứu ta……”

Can Anh Túc nói xong thì thuận thế nghiêng người về phía bàn tay đang được Lâm Tiêu nắm. Lâm Tiêu lùi lại sau nửa bước lòng cũng cảnh giác. Lại nữa à?

Lần này mà nữa thì hắn sẽ không khách khí nữa!

Chỉ nhìn thấy Can Anh Túc lập tức nghiêng người sâu theo Lâm Tiêu.

“Mua~~~”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui