Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Sau khi thần ảnh này lên tiếng thì đánh một quyền về phía đao quang kia.

Ầm! khi hai thứ chạm vào nhau thì thứ làm mọi người kinh ngạc chính là, một quyền kia không hề hấn gì, nhưng đao quang thì lập tức vỡ vụ.

Mạnh yếu ra sao nhìn liền biết.

“Ngươi điên à, chín đại yêu vương thoát phong ấn rồi, bây giờ đâu phải là lúc đấu với tên này, mau đi thôi!”

“Đúng vậy! trở về sẽ bàn bạc sau, chỗ này không thể ở lâu, mau đi!”

“Hừ! chạy? chém giết yêu tộc chúng ta mà muốn chạy. Xin phép yêu vương Man Ngưu ta chưa!!”

“Minh Hổ theo ta, chúng ta liên thủ đánh chết bốn tên đáng ghét này!”


Sau mấy âm thanh lo lắng và phẫn nộ, thì lại thêm mấy âm thanh phong ấn bị phá vỡ. Những cường giả Bán Đế không biết đã đi đâu, chỉ còn lại vị đại lão Bán Đế cảnh ở trước mặt Lâm Tiêu.

“Làm phiền tộc trưởng Chu Tước.” Lâm Tiêu đứng sau lưng đại lão Bán Đế cảnh lên tiếng.

Ngươi vừa đỡ đòn thay hắn chính là tộc trưởng Chu Tước. Tộc trưởng Chu Tước nghe thấy Lâm Tiêu nói thế thì khí thế hùng dũng lúc nãy hoàn toàn biến mất.

Ông ta lập tức quay người về phía Lâm Tiêu cung kính hành lễ: “Tôn thượng đại nhân ngài sao lại nói thế, lần này ngài cứu cả yêu tộc, yêu tộc phải cám ơn ngài mới phải.” Tộc trưởng Chu Tước ngữ khí thành kính, lời nói đều từ tận đáy lòng.

Chín tộc trưởng bị phong ấn trong đại trận Thi Quỷ Tứ Tượng không thể thoát ra ngoài, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy mọi chuyện bên ngoài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chính vì vậy mà ông càng nể phục và tôn kính tôn thượng đại nhân. Tôn thượng đại nhân bây giờ chỉ mới khôi phục đến Hoá Đỉnh cảnh, vậy mà vẫn có thể chống lại vô số cường giả, liều mạng bảo vệ yêu tộc của bọn họ.

Nói thật, nếu phải đối mặt với nguy cơ như thế này của yêu tộc, sợ rằng chín đại yêu vương như bọn họ cũng khó mà làm được tới vậy.

“Thình thịch, thình thịch.”

Cả tộc Chu Tước nhìn tộc trưởng nhà mình rồi đồng loạt quỳ xuống trước Lâm Tiêu.

“Cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân.” Cả tộc đồng thanh nói lớn.


Những tộc khác thấy vậy, lại thêm thái độ của tộc trưởng Chu Tước và màn thể hiện trên chiến trường vừa nãy. Thì bây giờ bọn họ đều phục rồi, tâm phục khẩu phục.

Thình thịch. Thình thịch!!

Tất cả yêu tộc đồng loạt quỳ xuống.

“Cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân.”

“Cảm tạ đại nhân đã bảo vệ yêu tộc.” Tiếng cảm tạ của yêu tộc vang khắp cả đất trời.

Đúng là một cảnh tượng gây trấn động, người có thể làm cho cả yêu tộc cúi đầu thế này, ngoài hắn thì cũng chỉ có vị Tước Phượng đại nhân đang nằm trong quan tài kia thôi.

“Đều đứng lên đi, ta cứu yêu tộc không phải cứu không.” Lời của Lâm Tiêu truyền khắp nơi.

Hả…..toàn bộ yêu tộc nghe xong lời này thì quay qua nhìn nhau. Chả nhẽ thiếu niên ân nhân này muốn đồ gì của yêu tộc, nhưng trong yêu tộc làm gì có đồ gì làm cho một nhân loại phải liều mạng tới thế đâu.


Ví dụ mấy bảo vật chân truyền của từng tộc trong yêu tộc thì chỉ có tác dụng với người của yêu tộc, đối với nhân loại thì chả có chút tác dụng gì cả. Vậy ân nhân này là muốn gì?

“Đại nhân, ý ngài nói……?” Tộc trưởng Chu Tước hình như đã hiểu cái gì đó.

Lâm Tiêu gật đầu một cái nhẹ nhàng nói: “Chức vị yêu tộc công đỉnh.

Lần này hắn ra tay đã đắc tội với nhiều đại thế lực, không còn cách nào quay đầu lại nữa. Lâm Tiêu biết sau này chắc chắn phải đối đầu trực tiếp, đó là thứ hắn không thể tránh được. Với tư chất và thiên phú của hắn, càng đi lên cao lại càng là gai trong mắt các đại thế lực.

Thay vì đợi tới lúc đó đơn thương độc mã chiến đấu, thì tốt hơn nhân cơ hội này nắm chắc yêu tộc.

Tất cả người của yêu tộc nghe xong câu này của Lâm Tiêu thì ngỡ ngàng. Yêu tộc công đỉnh, cái suy nghĩ này……cũng quá kinh thiên đi. Hơn nữa hình như cũng không có khả năng, yêu cầu cơ bản nhất của yêu tộc công đỉnh chính là phải mang dòng máu yêu tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận