“Quy tắc ta đã nghĩ ra rồi, chúng ta không sử dụng bất cứ linh lực hay yêu lực nào, chỉ dựa vào sức mạnh vốn có của cơ thể, ta và ngươi đồng thời đánh ra một cú đấm, phân định thắng thua là được.
Lâm Tiêu nói, trong mắt hàm chứa ý cười.
“Hả? À thì...được, được thôi.” Lão Ngưu tộc trưởng do dự một lúc rồi đồng ý.
Cái mà ông ta lĩnh ngộ chính là Lực Chi Đại Đạo.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Một lòng hướng về phía trước, dũng cảm làm theo những điều trái tim mách bảo.
Trong lòng ông ta đã quyết định rồi, cho dù lần này sau khi so tài có sinh ra tâm ma, thì cũng phải nhường đối phương thôi.
Nếu không, làm đại nhân mất mặt trước đám đông, vậy thì sau này chỉ e là không dễ lăn lộn trong yêu tộc nữa.
“Đúng rồi, tộc trưởng Man Ngưu, lần này không ai được phép nhường đâu đấy. Nếu không, cho dù là thắng, ta cũng sẽ thu hồi lại ý kiến ban nãy.” Lâm Tiêu lúc này lại nhắc nhở một câu.
“Hả!!! Cái này...” Lão Ngưu tộc trưởng ngây ra tại chỗ.
Những tộc trưởng khác ở bên cạnh đều quẳng cho ông ta một ánh mắt, chúc ông bạn may mắn.
Tôn thượng đại nhân đã nói như vậy rồi, thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác rồi.
Lão Ngưu tộc trưởng muốn khóc lắm rồi.
Ông ta thật sự muốn gõ đầu mình hai cái.
Bản thân mình như này chẳng phải là rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao?
Sớm biết vậy thì đã làm như các tộc trưởng khác, trực tiếp đồng ý với ý kiến của đại nhân cho rồi.
“Huhu....ta biết rồi thưa đại nhân, ta nhất định không nhường. Vậy, vậy cuộc so tài của chúng ta bắt đầu được chưa?” Lão Ngưu gánh áp lực khổng lồ mà nói.
Lần này, ông ta toi rồi.
“Bắt đầu đi.” Lâm Tiêu gật đầu nói.
Đây cũng coi như là bước cuối cùng để hàng phục yêu tộc rồi.
Trong yêu tộc, kẻ mạnh làm vua.
Nắm đấm của ngươi càng lớn, bọn họ sẽ càng phục ngươi!
Các yêu tộc phía dưới đều mang vẻ mặt mơ hồ.
Các tộc trưởng nhà mình đối với yêu cầu ‘quá đáng’ của ân nhân trẻ, không chỉ không một lời phản đối, mà đều dốc toàn lực ủng hộ.
Tộc trưởng Man Ngưu tuy là đưa ra thử thách, nhưng trông dáng vẻ kia hình như đang rất hối hận.
Đây...đây là tình huống gì vậy?
Tại sao các tộc trưởng đều gọi ân nhân trẻ tuổi là đại nhân thế kia?
Vị trí thống lĩnh yêu tộc chẳng lẽ phải nhường cho ân nhân trẻ tuổi sao?
Lão Ngưu tộc trưởng buông cây gậy linh mộc vạn năm trong tay, bay xuống mặt đất.
Các tộc nhân yêu tộc gần đó cũng vô cùng thức thời, đều nhường ra cho ông ta một chỗ trống.
“Đại nhân, vậy ngài cẩn thận một chút, ta chuẩn bị ra tay đấy!” Lão Ngưu tộc trưởng thôi thúc sức mạnh khí huyết trong cơ thể.
Sức sống mạnh mẽ, hung hãn lộ ra, khiến mặt đất dưới chân ông ta cũng xuất hiện ra vết nứt.
“Tới đi!” Lâm Tiêu hô một tiếng.
Xoẹt!!
Lão Ngưu tộc trưởng đạp mạnh xuống đất một cái, thân hình to lớn giống như một viên đạn pháo, bắn về phía Lâm Tiêu.
Quần chúng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, thân hình lão Ngưu tộc trưởng đã biến mất rồi.