Chương có nội dung bằng hình ảnh
Người như vậy trong tất cả các Thiên Vực đều hoặc là đang ngủ say, hoặc là bị phong ấn trong một cấm chế bí thuật đặc biệt nào đó.
Thánh địa Dao Trì của bọn họ không có.
Nhưng theo phán đoán của ông ta, đằng sau lưng của thiếu niên quái vật này...nhất định là có.
“Sao nào? Ông muốn đòi lại ư? Haha, rất xin lỗi, không có cửa đâu.” Lâm Tiêu nói.
Lữ lão: “……”
Mà ngay sau đó, thân hình của thánh chủ Dao Trì phía sau Lữ lão nhoáng lên một cái, phóng về phía Lâm Tiêu.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
“Thánh chủ, đợi.....”
Lữ lão gấp gáp muốn ngăn cản, nhưng động tác của thánh chủ Dao Trì quá nhanh. Ông ta muốn ngăn cũng không kịp.
“Lữ lão, nếu như thật sự sau lưng hắn có Đại Đế, thì càng phải khống chế thiếu niên này trước.” Ánh mắt của thánh chủ Dao Trì đầy vẻ kiên định, tốc độ càng nhanh hơn một bậc.
“Ông...thánh chủ, ông thật hồ đồ!” Lữ lão cạn lời, hét lên.
Trong mắt ông ta lóe lên một vẻ khiếp sợ.
Thánh chủ, ông còn chưa nhìn thấy lúc Đại Đế thực sự bùng nổ phẫn nộ đâu.
Đại Đế mà tức giận lên, thi cốt chất đống, gần như không ai có thể cản nổi.
Nhưng ông ta hiểu tính khí của thánh chủ nhà mình.
Nếu đã quyết tâm thì khó mà thay đổi được.
Lữ lão nhìn về phía thiếu niên tên là Lâm Tiêu kia.
Thánh chủ nhà ông ta sắp xông tới trước mặt đối phương rồi, nhưng ánh mắt đối phương vẫn bình tĩnh như thường, trên người thậm chí đến linh lực cũng không thèm vận chuyển.
Lần này, thần tộc Dao Trì gặp phải phiền phức to rồi.
Quả nhiên, ngay lúc thánh chủ Dao Trì xông tới, vươn tay muốn túm lấy cổ thiếu niên kia.
Xoẹt!
Một trận sóng kỳ lạ truyền tới.
Ngay lập tức, thánh chủ Dao Trì bị đóng băng tại chỗ, toàn thân từ trên xuống dưới ngay cả con mắt cũng không thể cử động được.
Ánh mắt của ông ta không khỏi kinh hãi.
Dường như có một sức mạnh quy tắc nào đó trói buộc lấy ông ta.
“Ta tha cho ngươi lần này, nếu còn dám có lần sau thì ngươi sẽ không còn may mắn như thế nữa đâu!”
Lâm Tiêu liếc ông ta một cái, rồi tùy ý phất tay.
Thánh chủ Dao Trì bị sức mạnh quy tắc kia hung dữ vỗ mạnh xuống.