Hắn không dùng linh thức kiểm tra cũng biết người này đáng sợ tới mức nào. Với tình hình hiện tại của yêu tộc thì đúng là mỡ dâng miệng mèo.
Ngược lại phản ứng của chính đại yêu vương thì có vẻ kích động hơn, bọn họ không nghĩ tới nhân loại vừa tổn thất lớn như vậy mà vẫn không biết sợ, vẫn tiếp tục tới đây.
Soạt! một bóng người cao lớn cầm theo một cây linh thụ vạn năm tuổi lao lên trời.
“Ngươi nghĩ yêu tộc chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao? Để xem một gậy này của lão Ngưu có đập chết được ngươi không!!” Lão Ngưu phẫn nộ hừ một tiếng rồi lao về phía đối phương.
Cứ hết đứa này tới đứa khác đến đây, bọn chúng nghĩ yêu tộc là quả hồng mềm muốn dẫm thế nào cũng được à. Lần trước mấy yêu vương bị phong ấn không làm được gì, đây là chuyện đau khổ nhất của bọn họ. Bây giờ người tự tìm tới cửa, tộc trưởng lão Ngưu sao có thể nhịn được.
“Lão Ngưu, đừng kích động, quay lại!!” tộc trưởng Tử Viên nói vọng lên trời.
“Quay cái rắm! đợi ta đập chết tên này rồi nói tiếp!” Lão Ngưu không quay đầu lại nói.
Nếu ở chỗ khác thì hắn có thể sẽ động não suy nghĩ một chút, nhưng đây là quốc đô yêu tộc, là địa bàn của bọn họ. Ở phía dưới còn có tám vị tộc trưởng khác, và cả tôn thượng đại nhân đang nhìn. Chắc chắn phải kiếm lại chút thể diện.
Lão Ngưu giơ cao cây linh thụ khí thế như muốn đập tan bầu trời, xung quanh cây linh thụ được bao một tầng ánh sáng vàng, vừa nhìn đã biết không bình thường.
Vào khoảnh khắc tiếp theo. Ầm! một tiếng nổ lớn vang lên, một cỗ kiếm thế mang theo uy lực khủng kiếp bộc phát.
Tộc trưởng lão Ngưu chỉ kịp hự một tiếng rồi rơi xuống dưới. Tốc độ rơi xuống nhanh gấp ba bốn lần tốc độ lao lên trời vừa nãy. Hắn vừa rơi xuống mồm cũng vừa hộc ra máu, ánh mắt thì tràn ngập sự kinh hoàng.
Cây linh thụ không biết bị đánh bay đi đâu, tay phải của lão Ngưu thì nát bét. Kể cả hắn có là cường giả Bán Đế thì trong vòng vài năm cũng không thể hồi phục hoàn toàn. Cả một màn này làm toàn yêu tộc trấn kinh.
“Đây…đây…..là chuyện gì! Lực phòng ngự của lão Ngưu là mạnh nhất trong mấy người chúng ta.”
“Một kiếm vữa nãy, hình như là Đại La kiếm thế của Đại La môn.”
“Đây, hình như là lần đầu ta nhìn thấy lão Ngưu bị thương.”
Ngay khi lão Ngưu bị kiếm thế khủng bố chém trúng rơi xuống đất, một bóng người nhỏ bé xuất hiện ngay dưới lão Ngư. Chỉ cần dùng một lực đỡ nhẹ cũng hoá giải được lực rơi của lão Ngưu, kiếm lực đáng sợ còn lưu trên người lão Ngưu cũng biến mất.
Sau đó toàn thân lão Ngưu lóe lên một luồng ánh sáng xám, đoạn tay phải bị gãy nát cũng lập tức hồi phục lại.
“Hả? tay ta không sao rồi? đây……Cám ơn đại nhân tương trợ!” Lão Ngưu lập tức hướng người cảm tạ Lâm Tiêu.
Không chỉ có tay, cả nội thương vừa nãy cũng hoàn toàn khỏi hẳn. Thần thông này của tôn thượng đại nhân thật kỳ diệu. Điều này có nghĩa là……không cần biết bản thân trọng thương nặng tới mức nào, tôn thượng đại nhân vẫn có thể hồi phục được hắn.
Con ngươi trong mắt lão Ngưu dựng lên, hình như hắn vừa nghĩ ra một chủ ý hay ho.
“Tộc trưởng Man Ngưu đừng lỗ mãng như thế, phải dùng não chứ. Ta chỉ giúp ngươi hồi phục được một lần thôi, trọng thương thêm lần nữa ta cũng hết cách.” Lâm Tiêu truyền âm.
Nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của lão Ngưu hắn liền biết tên này đang nghĩ gì. Hơn nữa lời hắn nói không hoàn toàn là giả. Sức mạnh Thái Tuế chỉ có thể hồi phục mục tiêu nào đó quay về 3 phút trước.
Sau khi hồi phục lần đầu thì không thể lập tức dùng lần hai, thời gian hồi chiêu khoảng vài phút sau. Nếu muốn dùng cho người nào đó thì cũng phải đợi mất một lúc.
“Ồ ồ ồ, ta hiểu, hiểu rồi.” lão Ngưu lập tức lùi xuống.
Hắn hung hăng nhìn lên trời nhưng không kích động xông lên nữa.
“Hả? dị năng thần thông, ngươi thân là nhân loại, vậy mà giúp lũ yêu tộc, ngươi cũng đang bị chém!!” Từ trên trời lại vọng xuống một tiếng nói.
Ong! Một đạo kiếm quang từ trên trời dội xuống. Kiếm quang mang theo kiếm lực khí thế cường đại dội xuống như những sợi chỉ bạc rồi hóa thành ánh sáng quỷ dị lạnh lẽo.
“Ngươi dám!!” tộc trưởng lão Ngưu vừa nãy ăn một chiêu này hai mắt trợn lên.
“Lão Ngưu ngươi đợi một chút, một chiêu này đối với tôn thượng đại nhân không là gì cả.” Tộc trưởng Chu Tước vội vã ngăn lão Ngưu lại.
“Nhưng…..” Lão Ngưu định nói gì đó.