Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Trận chiến vừa rồi đối với tôn thượng đại nhân chả có chút gì gọi là chiến đấu, trận này mới là trận để tôn thượng đại nhân khai màn!” Một vị yêu vương cười nói.

“Đúng vậy! chúng ta nhẫn nại một chút, một khi có gì không đúng chúng ta ra tay cũng không muộn!” Một yêu vương khác nói.

Lâm Tiêu nhìn đạo kiếm quang này trong mắt vẫn chỉ là một mảnh bình lặng. Công kích của bán đế rất mạnh, nếu thay bằng đòn công kích khác thì hắn chắc chắn cần phải cảnh giác. Nhưng nếu là kiếm ý và kiếm lực thì đúng là chả là gì với hắn.

Sau đó chỉ thấy Lâm Tiêu đưa tay túm lấy đạo kiếm quang kia.

“Không biết sống chết, kiếm ý của bản tôn là thứ một tên nhãi như ngươi……hả? này……này…hắn, sao hắn làm được?” giọng nói từ trên trời chuyển đổi từ cao ngạo sang kinh ngạc.

Rõ ràng một kiếm này chém trúng vào tay thiếu niên, nhưng lại chả có tác dụng gì. Kiếm quang giống như một hòn đá nhỏ rơi vào mặt biển lớn, cứ thế vô thanh vô thức biến mất.

“Thật rác rưởi, kiếm quang của một Bán Đế, một chút sức mạnh cũng không có.” Lâm Tiêu tỏ vẻ chán ghét nói.


Sau đó Lâm Tiêu nhìn lên trời.

Ầm! vô số ánh hào quang phát ra từ cơ thể hắn, hai mắt biến thành màu vàng kim. Trời đất rung chuyển, núi sông ầm ầm, từng đạo quy tắc thiên địa hội tụ lại.

“Hoá ra người của đại thế lực, chỉ là loại thích trộm gà bắt chó sao? Hiện……!” nói xong Lâm Tiêu đánh ra một quyền.

Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn dồn vào một quyền này tạo thành hình rồng gầm lên một tiếng như muốn che lấp cả bầu trời. Từng tế bào trong người hắn đều toả ánh sáng rực rỡ, sức mạnh bộc phát.

Ầm ầm ầm! một quyền này vừa đánh ra khí thế bao trùm tám phương.

Sau một loạt âm thanh trên trời giống như bị xé mất một lớp giấy trắng để lộ ra những thứ ở phía trên.

“Kẻ này rốt cuộc là thế nào!”

“Tại sao một quyền này của hắn lại đạt được tới sức mạnh ngũ long, hắn mới chỉ là Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ thôi mà, sao lại có thế.”

“Kẻ này thực sự cổ quái, có khi là yêu quái giả dạng.”

“Không phải chỉ là che đậy bí pháp thôi sao, không thành vấn đề.”

Một loạt âm thanh kinh ngạc từ trên trời truyền xuống. Chín yêu vương và toàn bộ yêu tộc sau khi nhìn thấy những thứ bị trận pháp che giấu ở trên. Đó là một mảnh trời đen xì, có thể che phủ toàn bộ quốc đô yêu tộc.


Những thứ đó không phải mây đen, mà là người. Tất cả bọn chúng toàn thân toả ra khí tức khát máu, tu vi đều rất đáng sợ, sát khí bức người.

Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn đám người phía trên, trong mắt nổi lên hàn ý. Chín yêu vương tâm tình phức tạp, nhiều cường giả tới vậy không biết từ bao nhiêu thế lực lớn tìm tới đây?

Chỉ cường giả Bán Đế cũng đã là mười bảy người. So với cường giả Bán Đế của yêu tộc cũng đã nhiều hơn gấp đôi. Sao lại tới nhiều người như vậy?

Các đại thế lực và đại quân các tộc hùng mạnh đều tập trung phía trên bầu trời của đất nước yêu tộc.

Họ đến với khẩu hiệu thảo phạt dị đoan và tiêu diệt tà vật. Nếu có thể san phẳng đất nước yêu tộc thì nó sẽ được chia đều cho mỗi thể lực lượng bọn họ. Đó là lợi ích và cơ duyên không thể tưởng tượng được.

Yêu tộc là một bộ tộc xuất hiện sớm hơn tất cả các thế lực khác, từ cổ chí kim đã tồn tại nhiều năm như vậy nên tài nguyên và bảo vật mà họ tích lũy được đều nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai.

Trận chiến này họ nhất định phải thắng. Trận chiến này, theo quan điểm của họ, cũng nhất định phải chiến.

Yêu tộc công đỉnh chết bất ngờ và Đế Lộ cũng được mở ra trước.


Không ai sẽ bỏ qua một cơ hội vàng như vậy. Nếu như cho yêu tộc thời gian để thở, chờ bọn họ thích ứng rồi, đợi Đế Lộ thực sự giáng lâm thì chính là tai hoạ đối với bọn họ.

"Hôm nay, yêu tộc phải bị diệt!!"

"Phải bị tiêu diệt!!"

Hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn cường giả đồng thanh hét lên, sát khí và khí thế quét qua, gần như nhấn chìm mọi thứ trong đất nước yêu tộc.

Vô số yêu tộc bắt đầu run rẩy, co ro trong một góc không thể nhúc nhích.

Trận pháp mà vô số thế lực hợp thành này giống như một thanh thần kiếm vô song, giống như thiên uy giáng xuống, tấn công thần hồn thức hải của tất cả yêu tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận