Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Đại giới xã tắc đồ ở giữa không trung tỏa ra kim quang lóa mắt, không ngừng chấn động bên tai.

Sức mạnh nguyên thần của Lâm Tiêu nhanh chóng tăng thêm vào.

Trong nháy mắt, tầng thứ bảy của tháp Chân Long không ngừng xuất hiện dị tượng, trong hư không nứt ra một khe hở cực lớn.

Ầm ầm ầm ầm!!!

Thánh địa Dao Trì dần dần xuất hiện ở tầng thứ bảy của tháp Chân Long, từ đầu tới cuối, từ sơn môn cho tới các chủ phong.

Hoàn chỉnh, ngăn nắp.

“Hả? Ra rồi sao? Mới vậy mà đã ra rồi ấy hả?”

“Chuyện gì vậy, đã tới thời đại tiếp theo rồi sao?”

“Sao cảm giác này không giống trước kia nhỉ.”

“Đúng, đúng là không giống, giống như là mới chỉ qua hai ngày thôi ấy.”

“Kỳ lạ, quá kỳ lạ.”

Người của thần tộc Dao Trì bất luận là biết chuyện hay không biết chuyện, lúc này đều mang vẻ mặt ngây ra như phỗng.

Người không biết chuyện, chỉ cảm thấy bản thân dường như mất đi một đoạn ký ức.

Mà người biết chuyện thì vẻ mặt càng bất ngờ hơn.

Nhanh, quá nhanh rồi.


Về lí mà nói, thời đại này mới bắt đầu chưa bao lâu, khoảng cách tới thời đại sau không tới vạn năm thì cũng phải bảy tám ngàn năm mới đúng.

Nhưng mà sao...bọn họ cảm giác mới chỉ qua có hai ngày thôi mà.

Thánh chủ Dao Trì cũng cau mày.

Mà lúc bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời, đồng tử của mọi người đều co rút lại.

Không...không đúng!

Đây...đây là đâu???

Nơi này hình như không phải là thánh địa Dao Trì!

Lẽ nào thật sự là đã qua một thời đại rồi sao, núi sông thay đổi, tinh không giao hoan?

Thánh chủ Dao Trì nhìn ông lão cách đó không xa.

“Lữ lão, chúng ta đã trải qua bao nhiêu năm rồi?” Thánh chủ Dao Trì hỏi.

Vấn đề này, cũng chỉ có Lữ lão chưởng quản Đại giới xã tắc đồ mới có thể biết được.

Nhưng Lữ lão đang đứng quay lưng về phía Thánh chủ Dao Trì dường như không nghe thấy lời của ông ta.

“Ủa? Lữ lão???” Thánh chủ Dao Trì kinh ngạc đến sững sờ.

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, đừng nói đều là cường giả bán Đế Cảnh, cho dù là người bình thường cũng có thể nghe thấy.

Thánh chủ Dao Trì khó hiểu, bước tới trước mặt Lữ lão.

Khi ông ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy ma của Lữ lão, trong lòng bỗng giật thót.

Hai người cộng sự đã ngàn năm, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu cảm mất kiểm soát như vậy của Lữ lão.

“Lữ lão, rốt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thánh chủ Dao Trì gấp gáp hỏi.

“Mất rồi... Đại giới xã tắc đồ bị người ta cướp mất rồi...chuyện này....sao có thể! Không thể nào!!!” Lữ lão mất kiểm soát hét lên.

Đạo khí chân linh đỉnh cấp này, đối với ông ta và toàn bộ thần tộc Dao Trì đều tương đối quan trọng.

Có thể nói, nếu không phải có đạo khí này trong tay, thần tộc Dao Trì bọn họ đã sớm biến mất trong dòng chảy lịch sử từ mấy thời đại trước rồi.

Mà bây giờ.

Đại giới xã tắc đồ rõ ràng đã bị ông ta luyện hóa, lại hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ với mình.

Bọn họ chỉ e là đã bị cưỡng ép lấy đi.

Chuyện này...chuyện này...


Người có thể cưỡng chế cắt đứt liên hệ giữa ông ta và Đại giới xã tắc đồ, thực lực tuyệt đối không chỉ trên ông ta hai ba bậc.

Lẽ nào là...nhân vật cấp bậc Đại Đế?

Vừa nghĩ tới đây, toàn thân Lữ lão đều nổi gai ốc.

Tiếp đó, ông ta không quan tâm vẻ mặt kinh hãi của Thánh chủ Dao Trì, nhanh chóng bay tới giữa không trung.

“Không rõ là tiền bối của thực lực phương nào, tại hạ là Lữ Phong, thái thượng trưởng lão của thánh địa Dao Trì. Nếu có điều gì mạo phạm đại nhân, kính mong đại nhân lượng thứ, có thể chỉ là một sự hiểu nhầm!” Lữ lão nói với thái độ cung kính, tư thế vô cùng khiêm tốn.

“Lữ lão, ngài đây là...?” Thánh chủ Dao Trì hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, chẳng hiểu ra làm sao.

Lữ lão cúi đầu không nói chuyện, mà trực tiếp truyền âm cho ông ta, thuật lại những chuyện đã xảy ra và phán đoán của bản thân.

Thánh chủ Dao Trì lúc này lập tức biến sắc, trong nháy mắt bay tới sau lưng Lữ lão.

Dùng ngữ khí và tư thế y chang, lặp lại câu nói của Lữ lão một lần nữa.

Chỉ là phần giới thiệu bản thân biến thành Thánh chủ Dao Trì.

Chuyện này khiến con dân của thần tộc Dao Trì ở phía dưới đều ngơ ngác tại chỗ.

Hai vị lão đại này sao thế nhỉ?

Cũng ngay tại thời điểm này.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên không trung thánh địa Dao Trì.

“Tiền bối? Hai người kể cũng ngoan ra phết đấy nhỉ, đáng tiếc, Lâm mỗ không gánh nổi hai chữ tiền bối này.” Lâm Tiêu cười nhạt.

“Là ngươi? Kẻ đã đoạt đi Cái Thiên Ấn của ta.” Thánh chủ Dao Trì trợn trừng mắt hét lên.

Ông ta vừa nhìn đã nhận ra thiếu niên bên trên kia.

Là thiếu niên đáng sợ trước kia đã lợi dụng hai luồng lôi kiếp, âm mưu kéo toàn bộ thánh địa Dao Trì xuống vực thẳm.


“Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa???” Lâm Tiêu nhếch khóe miệng cười lạnh đáp.

“Ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?” Thánh chủ Dao Trì trầm giọng hỏi.

Không đợi Lâm Tiêu trả lời, Lữ lão kia chắn trước mặt thánh chủ Dao Trì truy vấn.

“Đạo hữu, Đại giới xã tắc đồ của ta có phải là bị người đằng sau ngươi thu đi rồi không?” Lữ lão hỏi.

Ông ta vô thức bỏ qua Lâm Tiêu trước mặt.

Dù sao thì ông ta cũng là người đã nắm giữ Đại giới xã tắc đồ bao nhiêu năm nay, đương nhiên hiểu rõ, muốn cưỡng chế cắt đứt mối liên hệ giữa ông ta và Đại giới xã tắc đồ, nhất định phải là người có thực lực tu vi tầm cỡ Đại Đế.

Người như vậy trong tất cả các Thiên Vực đều hoặc là đang ngủ say, hoặc là bị phong ấn trong một cấm chế bí thuật đặc biệt nào đó.

Thánh địa Dao Trì của bọn họ không có.

Nhưng theo phán đoán của ông ta, đằng sau lưng của thiếu niên quái vật này...nhất định là có.

“Sao nào? Ông muốn đòi lại ư? Haha, rất xin lỗi, không có cửa đâu.” Lâm Tiêu nói.

Lữ lão: “……”

Mà ngay sau đó, thân hình của thánh chủ Dao Trì phía sau Lữ lão nhoáng lên một cái, phóng về phía Lâm Tiêu.

Tốc độ nhanh đến kinh người.

“Thánh chủ, đợi.....”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận