Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chỉ đơn giản là đang thiếu cơ hội lại có kẻ tự mình mang tới tận cửa. Hơn nữa nhìn ánh mắt hai kẻ này nhìn hắn. Lâm Tiêu dám khẳng định hai kẻ này không nhận ra hắn là ai. Chắc không trong nhóm người ở quốc đô yêu tộc bị đưa vào chiến trường.

Nếu không sự chú ý của bọn chúng sẽ phải đặt trên người hắn chứ không phải chiếc rương vàng kia.

“Hai vị đạo hữu, cơ hội mở rương của ta hết rồi. Cái rương vàng này là do ta phát hiện, xin hai người cách xa ra.” Lâm Tiêu bình thản nói.

Lời này vừa nói ra đã thấy mắt hai kẻ kia hưng phấn như muốn bốc lửa. Hoá ra là vậy, chả trách đứng trước rương mà vẫn chưa mở rương ra. Hoá ra là dùng hết cơ hội mở rương rồi.

“Hehehe, vị tiểu đạo hữu này nói vậy là không đúng rồi, đây là chiến trường vạn tộc, ngươi không mở rương thì để người khác mở.”

“Đúng vậy, tiểu đạo hữu, ngươi non quá rồi, kiếp sau nhớ linh hoạt chút nhé.”

Hai kẻ này quay qua nhìn nhau trong đầu đã có kế hoạch. Bọn chúng muốn rương vàng này, mà tiểu đạo hữu ngây thơ này bọn họ cũng không định bỏ qua.

Dù gì cũng được thêm một lần mở rương, nói không chừng tí nữa còn tìm được thêm mấy rương cao cấp nữa. Giữa lúc hai kẻ này nói chuyện với nhau, chúng đã đi vòng quanh vây thiếu niên và cái rương vào giữa.

“Nói như thế này thì các người không định tha cho ta??” Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn chằm chằm hai kẻ này mở miệng hỏi.

“Trực giác của người tốt đấy, yên tâm, ta sẽ để ngươi toàn thây.”

“Tốc chiến tốc thắng, giải quyết hắn sau đó mở rương rồi rời khỏi đây.”

Sau khi nghe thấy thiếu niên hỏi vậy bọn chúng nhìn cái rương rồi nhanh chóng động thủ. Ánh sáng từ rương vàng phát ra chói lọi hơn hẳn chiếc rương bạc. Nhỡ thiếu niên này hô lên sẽ thu hút nhiều người tới đây, vậy thì sẽ rất rắc rối.

Ai biết được sẽ có loại cường giả nào mò tới, hai người một kẻ rút ra linh kiếm, một kẻ rút ra đoản đao nhanh chóng xông lên.

Lâm Tiêu xoè tay ra nhún vai nói: “Cho các ngươi cơ hội sống, các ngươi lại không cần, vậy thì cũng đừng trách ta đấy.”

“Hả? kỳ quái.”

“Tên nhãi này sao lại bình tĩnh tới vậy.”

Hai người cau mày, bọn chúng không hiểu tại sao thiếu niên này lại không có vẻ sợ sệt hoang mang. Chả nhẽ có chống lưng?

Điều này làm hai kẻ này càng thêm thận trọng, bọn chúng tỉ mỉ quan sát đối phương. Một đao chém tới xé gió rít gào. Một kiếm đâm ra chém rách hư không, mang theo luồng ánh sáng lạnh lẽo.

Một giây sau.

Cả đao và kiếm đề bị một bàn tay bắt lại không thể động đậy.

Đó chính là tay của Lâm Tiêu, khi bọn chúng nghĩ tốc độ tấn công của bản thân đã vô cùng nhanh. Nhưng dưới mắt của Lâm Tiêu lại chả khác nào một màn quay chậm.

“Ngươi, sao ngươi có thể bắt được đao của ta?”

“Lực tay của hắn quá mạnh, ta, kiếm của ta không cách nào rút được ra.”

“Bỏ ra, bỏ ra cho ta!”

“Chết tiệt, lão tử ta không tin.”

Hai kẻ không ngừng vùng vẫy, linh lực trong cơ thể chạy toán loạn. Bọn chúng thử tiếp thêm đao khí và kiếm khí để cướp lại đao và kiếm trong tay thiếu niên.

“Ngại quá, phải tạm biệt các ngươi rồi. Hơn nữa hai ngươi có thể dắt tay nhau xuống Hoàng Tuyền, kiếp sau đừng hồ đồ thế nữa.”

Lâm Tiêu nói xong thì lùi lại sau một bước, hai tay dùng lực kéo một cái.

Bốp! bốp! bốp! hai kẻ đập vào nhau, hơn nữa trên người còn bị đạo khí của đối phương đâm. Vết thương càng thêm trí mạng.

“A! ngươi, tại sao lại có sức mạnh như vậy!” mặc dù sự sống trong mắt đang rút dần đi nhưng trước khi chết một trong hai kẻ kia vẫn cố hỏi một câu.

“Bởi vì….đây là bí mật!!” Lâm Tiêu trả lời.

“Ngươi….” Người kia trợn mắt như muốn nói gì nhưng tất cả đã không kịp.

Kẻ còn lại thấy thế mặt lộ ra vẻ hối hận, Lâm Tiêu cũng không làm khó hắn.

Xoẹt! một kiếm chấm dứt mọi đau khổ.

Được cộng thêm hai lần mở rương, trước mắt dùng mất bốn lần thì vẫn còn thừa. Cho nên việc đầu tiên Lâm Tiêu làm chính là đi kiểm tra hai thi thể này, lấy nhẫn trữ vật, đạo khí và đan dược.

Thịt muỗi có ít những vẫn là thịt, đặc biệt trên chiến trường vạn tộc, rất nhiều đồ đối với hắn vô tác dụng nhưng đối với người khác lại vô cùng hiệu quả.

“Kiểm tra, bảo rương vàng.”

Lâm Tiêu lại đi tới trước cái rương vàng kiểm tra.

(Bên trong rương bảo vật hoàng kim có một đôi cánh linh khí. Sau khi tiếp nhận sẽ có được năng lực bay, thời gian giới hạn trong một khắc.)

Số lần mở rương còn lại, bốn lần.

Năng lực bay?

Lại còn giới hạn thời gian, chỉ có thể sử dụng 15 phút sao?

Thế này chẳng phải đang chơi xỏ nhau à?

Nhưng Lâm Tiêu nghĩ đi nghĩ lại.

Với thực lực tổng thể hiện tại, nếu đấu cùng hung thú cùng cấp mà có được một đôi cánh linh khí như vậy, chẳng khác nào một lá bài chạy giữ mạng và ám sát.

Nếu không, bắt buộc phải đợi đến khi thực lực khôi phục tới Toàn Đan Cảnh mới có thể bay.

Từ Luyện Khí Cảnh lên Toàn Đan Cảnh, với cách thức thông thường thì phải đợi một khoảng thời gian không ngắn đâu.

Lâm Tiêu lại đặt tay lên rương bảo vật hoàng kim.

Kiểm tra xem, mở rương cần....

(Mở rương bảo vật hoàng kim cần tiêu tốn ba cơ hội mở rương, có mở hay không?)

Lâm Tiêu: “…”

Đểu, quá đểu.

Lần sau nếu không cần thiết thì cứ trực tiếp mở rương luôn cho rồi.

Lâm Tiêu không nghĩ nhiều thêm nữa, dùng tay mở rương bảo vật hoàng kim ra.

Một tia sáng chui vào trong cơ thể hắn.

Trong ý thức có thêm thông tin về đôi cánh linh khí này.

Khi nào cần tới thì triệu hồi ra là được.

Số lần mở rương còn lại biến thành một.

Nhiêu đây cũng chỉ đủ cho một lần xem rương bảo vật.

Xem ra, lúc này cần đi tìm vài kẻ không có mắt nhìn rồi.

Kiếm thêm chút đồ dùng một lần.

Lâm Tiêu lắc mình, chạy về một nơi xa.

Lần này, hắn không tập trung tìm kiếm rương bảo vật, mà đi tìm mấy kẻ lúc trước tấn công Yêu tộc quốc gia.

Lúc đó, tuy hắn chỉ nhìn sơ qua vài cái, nhưng dựa vào sức mạnh thần hồn của bán Đế Cảnh, cũng đã có thể nhớ hết dáng vẻ của bọn chúng.

Nếu như gặp phải, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhưng tìm cả đoạn đường, Lâm Tiêu chỉ gặp phải mấy kẻ lạ mặt lạc đàn.

Hắn không hề xông tới chém giết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui