Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Không thể nói chuyện với con trâu ngốc ngếch này nữa, nếu không, hắn cảm thấy bản thân mình sẽ bị tức chết.

Nhưng sau đó, chỉ vài phút sau.

Một tiếng gào rú vui mừng vang lên.

“Tôn thượng đại nhân, rương, rương báu bạch kim!!!”

Lâm Tiêu: “……艹!”

Ánh mắt Lâm Tiêu lộ ra vẻ ngạc nhiên, con trâu này không những tìm được, mà còn tìm được hẳn rương bạch kim? Thật hay giả vậy?

Hắn không tin, hắn lập tức chạy về phía tộc trưởng lão Ngưu. Rất nhanh rương bạch kim liền xuất hiện trước tầm mắt của Lâm Tiêu. Đúng thật là một chiếc rương bạch kim.

Lâm Tiêu tự nhiên có chút cạn lời, hắn thậm chí còn nghi ngờ bản thân. Chẳng lẽ vận may của hắn trong chiến trường vạn tộc này kém tới thế sao.

Đây…..


Sau khi xác nhận đúng là rương bạch kim Lâm Tiêu mới chú ý tới lão Ngưu và con hung thú bảo vệ rương đang nhìn nhau chằm chằm. Hung thú bảo vệ rương lần này là một con….trâu?

Cũng không thể nói hoàn toàn là trâu, đúng hơn là thân hình quái dị đầu trâu người hổ đuôi rắn. Từ khí tức của nó Lâm Tiêu có thể cảm nhận được con hung thú này đẳng cấp hơn hẳn con hung thú bảo vệ rương vàng lần trước.

Nếu nói thực lực của hung thú bảo vệ rương vàng là Toàn Đan cảnh sơ kỳ, thì con hung thú cấp bạch kim này phải đạt đến Hoá Đỉnh cảnh. Thực lực đương nhiên phải ở một tầm cao khác.

Thật khó tưởng tượng trong thời gian màn đêm này, thế lực trong thung lũng Sát Quỷ kia làm thế nào để giết được hung thú cấp bạch kim.

Có thể nói đây là kiểu nhiệm vụ bất khả thi. Sáng nay trong lúc tìm kiếm đồ, từ một số rương đồng hắn cũng phát hiện ra có sự tồn tại của đan dược hồi phục sức mạnh. Nhưng đan dược hồi phục sức mạnh ở mỗi cấp rương khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau.

Có vẻ những kẻ kia đã gặp cơ duyên trong thung lũng Sát Quỷ, vậy nên bọn chúng mới có may mắt diệt được con hung thú cấp bạch kim. Lòng Lâm Tiêu đưa ra phỏng đoán, mặc dù hắn chả biết có áp dụng được cho thực tế hay không.

Nhưng lúc hắn định tấn công con hung thú.

“Moo moo…moo…” Lão Ngưu đột nhiên hướng về phía con hung thú rống lên vài tiếng.

Lâm Tiêu sững lại một lúc.

Hả? không phải đấy chứ. Đây là đang giao lưu hả?

Nghe cũng hợp lý mà lại hoàn toàn không hợp lý. Chả nhẽ hai kẻ các ngươi là cùng một loài à.

Ai mà biết được con hung thú đầu trâu kia sau khi nghe thấy tiếng rống của lão Ngưu, sự phẫn nộ trong mắt nó lại càng thêm sâu.

“Moo grừ!! …moo moo!” Con hung thú rống lên giận dữ.

“Moo moo moo!!!” Lão Ngưu cũng giậm chân xuống đất, ngữ khí bắt đầu hung hăng hơn.

“Moo moo… moo moo moo!” Con hung thú sau khi nghe thấy thế thì hai mắt trừng lên dữ tợn, lỗ mũi phì ra hơi.


Lâm Tiêu hoàn toàn không thể hiểu hai con trâu này đang nói gì với nhau. Nhưng hắn cũng chả có ý làm phiền, chỉ đứng ở một bên chờ đợi.

Hai con trâu sau một hồi rống qua rống lại, thì con hung thú bắt đầu chủ động tấn công.

Lâm Tiêu không nhịn được nữa hiếu kỳ hỏi: “Lão Ngưu, ngươi nói gì đây? Con hung thú kia nói cái gì? Cảm thấy hình như ngươi kích động nó.”

Lão Ngưu nghe thấy Lâm Tiêu hỏi thế thì cũng mơ hồ quay qua đáo: “Không biết thưa tôn thượng đại nhân.”

“Không biết??? cái gì gọi là không biết, vậy nó nói cái gì?” Lâm Tiêu sửng sốt.

“Ta nào nghe hiểu nó nói gì, ta thuận miệng đáp bừa một tiếng, không nghĩ tới con hung thú này lại đáp lại, cũng thú vị phết.” Lão Ngưu cười ngốc một tiếng.

Lâm Tiêu: “???”

Lâm Tiêu: “!!!”

Cái quái gì thế? Ngươi hay lắm.

Nghe không hiểu thì đáp bừa làm cái gì! Lâm Tiêu tức tới nỗi muốn đấm lồng ngực. Hắn thật sự muốn mở đầu lão Ngưu này ra xem bên trong đựng cái gì.


“Bây giờ bắt đầu, người lùi lại trăm mét, sau đó để ta một mình đối phó hung thú!” Lâm Tiêu cắn răng nhịn lại.

“A? tôn thượng đại nhân, ngài được không?” Ánh mắt Lão Ngưu đầy hoài nghi.

Tại sao không cùng nhau lên luôn, hai người hợp sức không phải mạnh hơn một người sao.

“Bỏ ngay cái chữ ‘không’ ở cuối câu của ngươi đi.” Lâm Tiêu nói xong thì hướng tới phía con hung thú.

Ngay lập tức đất đá bay lên, chiến ý từ trong cơ thể Lâm Tiêu bốc lên. Con hung thú cũng không chút khách khí xông thẳng về phía hắn. Tư thế hùng dũng như một ngôi sao bất khả chiến bại lao về phía kẻ địch.

“Tôn thượng đại nhân cẩn thận!!” Lão Ngưu lùi về sau trăm mét.

Lão Ngưu nhìn thấy khí thế của con hung thú cấp bạch kim da đầu cũng có chút ớn lạnh. Đừng nói tới tu vi sức mạnh bị biến mất, kể cả có chưa biến mất hắn cũng không muốn đối đầu với con hung thú này.

Nhưng Lâm Tiêu lại thích thú nhìn con hung thú cấp bạch kim đang lao về phía mình, hắn trực tiếp lấy hai tay chặn lại.

Ầm! tiếng nổ lớn do va chạm vang ra tứ phía, cát bụi cuốn lên, những mảnh đất đá dưới chân vỡ vụn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận