Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chỉ cần giết hai người bọn họ thì sẽ trở thành số một. Ngay cả khi sau đó không làm gì, nếu kiên trì cho đến khi xếp hạng kết thúc, chắc chắn sẽ nằm trong top những người giỏi nhất.

Đối với an nguy, các yêu tộc khác đều cho rằng hai người đi một mình sẽ rất mạo hiểm. Những người tham gia sống sót ắt hẳn cũng nghĩ như vậy.

Trên thực tế, nếu những viên đá tích luỹ điểm đó tự động được chuyển đổi thành điểm khi bắt đầu vòng loại xếp hạng ngày bắt đầu. Hắn muốn giao những viên đá của mình và các tộc trưởng khác cho tộc trưởng lão Ngưu.

Như vậy, một tiểu tộc trưởng của yêu tộc có thể có điểm xếp hạng vượt xa người thứ hai và những người khác, hơn nữa đó vẫn là trong trường hợp một mình.

Sự hấp dẫn này không còn gì để nói.

"Được rồi, các ngươi lùi lại đi! Dựa theo kế hoạch tạo vòng vây, đến lúc đó nếu có người chạy thoát khỏi tay ta và lão Ngưu, các ngươi hãy xử lý bọn họ." Lâm Tiêu nói với những yêu tộc khác.

“Rõ, tôn thượng!” Tất cả yêu tộc đồng thanh nói.

Ngay sau đó, tất cả các yêu tộc tản ra, nhìn có vẻ như không có bất kỳ quy tắc nào.

Trên thực tế, nó được hình thành theo sự sắp xếp tổng thể giống như trận pháp, một động mà toàn bộ động, một động mà trăm phản ứng.

Lâm Tiêu quan sát bản đồ, ban đầu, họ đang ở trong khu vực dày đặc điểm sáng, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai ngôi sao chói lọi. Như vậy, mức độ chú ý không những không giảm mà còn thu hút nhiều sự chú ý hơn.

Bởi vì lúc này, tất cả những người sống sót được xếp hạng đều đang tìm kiếm người nào đó một mình. Miễn là giết được những người sống sót khác là có thể cướp điểm xếp hạng của đối phương.

Trong tình huống như vậy, Lâm Tiêu và tộc trưởng lão Ngưu là những đôi chân đi không biết mệt mỏi.

Ai không tham lam chứ?

"Đi thôi, lão Ngưu, đi câu cá." Lâm Tiêu vỗ vỗ tộc trưởng Đầu Trâu, trực tiếp đi tới một hướng.

"Tôn thượng đại nhân, chúng ta có thể không? Có phải câu cá quá lộ liễu rồi không?"

"Nếu ta nhìn thấy vậy, chắc chắn ta sẽ không tin." Tộc trưởng Đầu Trâu vẽ hai chữ nghi ngờ lên trên mặt.

"Trên đời này vĩnh viễn không thiếu người tham lam."Lâm Tiêu nói.

Trên thực tế là vẫn còn hơn 3.000 người sống sót nhưng theo các quy tắc xếp hạng như vậy, hắn tin rằng số người sống sót sẽ bắt đầu giảm mạnh nhanh chóng.

Đặc biệt là sau khi khẩu độ phá hủy mọi thứ tiếp tục co lại, mối quan hệ cạnh tranh sẽ càng ác liệt.

Trong khi một người và một trâu đang di chuyển, các tộc trưởng và cường giả của yêu tộc đang cách nhau một khoảng nhất định cũng bắt đầu di chuyển.

Nhìn gần, cả hai không có gì liên quan gì đến họ nhưng nếu như tinh ý quan sát kỹ, sẽ có thể phát hiện sự kỳ lạ trong đó.

Chưa đi được bao xa, họ đã nhìn thấy một rương bảo vật xuất hiện ở đằng xa. Rương bảo vật này không giống trước đây, nó hoàn toàn đen kịt, không có chút ánh sáng nào.

"Hả?! Tôn thượng đại nhân, bên kia có một rương bảo vật màu đen, nhìn có chút kỳ lạ." Tộc trưởng lão Ngưu lập tức kêu lên.

"Qua đó xem sao." Lâm Tiêu nói.

Trong phạm vi 10 mét, công năng đặc quyền của Lâm Tiêu mới được kích hoạt.

(Trong rương bảo vật màu đen có một nhiệm vụ, giết một người sống sót có thể đạt được 1000 điểm xếp hạng.)

Rương bảo vật nhiệm vụ!?

Không tồi, chỉ cần giết một người là hoàn thành rồi. Chỉ là không biết phải có bao nhiêu cơ hội để mở rương.

Lâm Tiêu đến gần và chạm vào nó.

(Mở rương bảo vật màu đen, cần có ba lần cơ hội để mở!)

Ba lần đúng không?

Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm. May mắn, không phải con số quá lớn. Theo góc nhìn của hắn, việc kiếm được 1.000 điểm cho ba cơ hội mở rương vẫn là rất tốt.

"Lão Ngưu, mở rương này ra đi." Lâm Tiêu nói.

"Hả? Nhường cho ta sao? Sao có thể chứ? Tôn thượng đại nhân đừng khách khí như vậy, ngài đi mở đi." Tộc trưởng lão Ngưu có chút nịnh nọt nói.

“Bảo ngươi mở thì mở đi, nhiều lời như vậy làm gì, nhanh lên.” Lâm Tiêu lườm ông ta một cái.

"Chuyện này..... được thôi, tôn thượng đại nhân, ngài tốt quá rồi, cả đời này ta sẽ đi theo ngài. " Ánh mắt tộc trưởng lão Ngưu nhìn Lâm Tiêu càng thêm kiên định.

Lâm Tiêu bị nhìn đến sửng sốt.

Hắn chỉ cảm thấy phần thưởng của bảo rương hơi ít. Hơn nữa, hắn không rõ một người có thể mở bao nhiêu bảo rương trong ngày xếp hạng.

Nếu như có giới hạn số lượng thì sao. May mà có lão Ngưu đi cùng nên để ông ta thử trước là đúng.

Tộc trưởng lão Ngưu không đoán được Lâm Tiêu đang nghĩ gì. Ông ta đã rất biết ơn tôn thượng đại và đi đến trước rương bảo vật màu đen, tiêu hao ba lần cơ hội để mở rương đó ra.

"Tôn thượng đại nhân!! Là nhiệm vụ rương bảo vật, ta dùng ba lần cơ hội để mở ra, nhiệm vụ là giết một người, lập tức có thể giành được 1000 điểm tích luỹ."

"Vậy thì quá có lợi rồi, một ngàn điểm tương đương với giết chết một hung thú bạch kim." Tộc trưởng lão Ngưu có chút kích động kêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui