Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Hắn ta không rút lui. Ngoài Lâm Tiêu ra, mục tiêu của hắn ta còn là tộc trưởng của Khai Sơn Man Ngưu. Đây là tên xếp vị trí thứ hai.

Chỉ cần đầu trâu đó bị giết, hắn ta có thể trực tiếp vươn lên vị trí số một.

Sau đó tìm thủ lĩnh của yêu tộc Lâm Tiêu và giết hắn, để hắn ta có thể đảm bảo vị trí số một này.

Đến lúc đó, cho dù tông chủ của U Minh tông như thế nào, hắn ta cũng sẽ không sợ nữa.

Triều Khôn, thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc sau khi tính toán xong liền không tiếp tục che dấu tung tích nữa, ngang nhiên xông về phía đám người của yêu tộc.

Khi hắn lại gần tộc trưởng đầu trâu trong phạm vi trăm mét, Triều Khôn mới dừng bước.

“Này đầu trâu, bảo các tộc trưởng yêu tộc khác của các ngươi lại đây hết đi. Cái đám tôm tép các ngươi đối với ta cũng chẳng có tác dụng gì.” Triều Khôn khinh bỉ nói với tộc trưởng đầu trâu.

“Ngươi mới là tên đầu trâu, cả nhà ngươi đều là đầu trâu. Nhớ cho kỹ, ông đây là Hồng Ngưu!!!” Tộc trưởng đầu trâu trừng mắt quát Triều Khôn.


Vèo vèo!

Lúc này, những tộc trưởng yêu tộc khác cũng đã vây xung quanh Triều Khôn, phong tỏa mọi đường lui của hắn.

“Lão Ngưu, đừng phí lời với hắn, lời của tôn thượng đại nhân, lão đã quên rồi sao?”

“Đối phó với con cá to này, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không được để cho hắn kịp thở.”

“Đúng vậy, lên đi, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, giải quyết hắn.”

Mấy vị tộc trưởng Yêu Tộc đồng loạt nói.

Nói xong, bọn họ đã lấy hết vũ khí ra cầm trên tay, khí tức hung hãn đã phát ra từ sớm.

Nhưng Triều Khôn lúc này đang bị bao vây ở giữa lại không hề có chút vẻ hoảng hốt nào trên mặt.

Ánh mắt hắn có chút nghiền ngẫm.

“Đám Yêu Tộc các ngươi xem ra là chưa từng nghe qua Bất Tử Cốc bọn ta rồi.” Triều Khôn cười, nói.

Tộc trưởng đầu trâu và các tộc trưởng khác hơi khựng lại.

Sao người này lại nói lời đầy ẩn ý vậy. Lẽ nào hắn có thủ đoạn đặc biệt gì?

Nhưng ở trước mặt thế lực áp đảo, một chút thủ đoạn nhỏ cũng chẳng đáng để nhắc tới.

Khí tức, tu vi của Triều Khôn, thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc này, cũng chỉ là Luân Hải Cảnh trung hậu kỳ.


Giống với cảnh giới tu vi của lão Ngưu.

Nhưng trong mắt các tộc trưởng Yêu Tộc khác, nếu như để một người một trâu này đơn độc đấu với nhau thì lão Ngưu chưa chắc đã thua đâu.

Huống hồ bây giờ bọn họ còn đông người như vậy.

Cho dù Triều Khôn này xếp thứ năm trên bảng xếp hạng điểm tích lũy, thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy.

“Bớt phí lời, hôm nay Ngưu gia gia nhà ngươi sẽ túm toàn bộ điểm tích lũy của ngươi gỡ xuống.” Tộc trưởng đầu trâu vung cây gậy linh mộc trong tay nhào tới.

Trông lão Ngưu hùng hổ vậy thôi, chứ một gậy này đánh ra chỉ dùng bảy phần sức lực, nếu có chuyện gì bất thường, lão liền có thể lập tức thu hồi đòn tấn công.

Nếu không có gì bất ngờ, thiếu cốc chủ Bất Tử Cốc này nhất định sẽ thành đống thịt vụn.

Nhưng sau đó, khi cây gậy mang theo khí huyết dồi dào, vụt một đường đánh xuống.

Phía trước thiếu cốc chủ Bất Tử Cốc kia đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tộc trưởng đầu trâu giật mình, đang định thu hồi lại cây gậy linh mộc. Nhưng lúc bóng người kia xuất hiện, liền nâng tay phải lên đầy khí thế, đỡ lấy cây gậy linh mộc của tộc trưởng đầu trâu.


“Hử? Hừ, muốn chết sao!” Tộc trưởng đầu trâu trừng mắt một cái.

Dám dùng tay không tóm lấy cây gậy linh mộc của mình sao? Đối thủ thế này, đã rất nhiều năm rồi lão ta không gặp phải.

Kẻ lần trước lão gặp, trên đầu đã xanh cỏ rồi.

Nhưng khi tộc trưởng đầu trâu dùng sức lôi về, lão ta nghĩ, trực tiếp lôi người kia lại, sau đó đập thêm hai phát, là giải quyết xong.

Nhưng một giây sau, lão liền đần mặt ra.

Cây gậy linh mộc thế mà lại không kéo về được.

Không những không kéo về được, còn không động đậy được cơ.

Sức...sức của người này hơi bị lớn nhỉ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận