Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Sao vẫn còn nữa vậy? Chưa xong chuyện nữa sao!”

Ba vị tộc trưởng Yêu Tộc ngẩn ra, đồng loạt ngạc nhiên hô lên.

Nếu là bên ngoài chiến trường vạn tộc, bọn họ chẳng thèm quan tâm đối phương có mấy con rối bản mệnh.

Thứ như vậy, tới bằng nào giết bằng nấy.

Nhưng trong chiến trường vạn tộc này, thứ rác rưởi này lại khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.

Con rối bản mệnh này chợt cử động. Năng lượng màu đen cuồn cuộn trào ra, ầm ầm lao về phía ba vị tộc trưởng.

Ầm ầm ầm!!!

Trạng thái hiện tại của ba vị tộc trưởng sao có thể đỡ được đòn tấn công ở mức độ này.

Không chút sức phản kháng mà bị đánh bay về phía sau.

“Hahaha, trận này ta sẽ trực tiếp giành hạng nhất rồi. Chỉ tiếc là để xổng một tên thủ lĩnh yêu tộc Lâm Tiêu, coi như cái mạng chó của hắn gặp may!” Triều Khôn cười lên dữ dằn.

Nhưng sau đó, chính vào lúc này, một âm thanh quỷ dị chợt vang lên bên tai hắn.

“Ngươi hống hách cái con mẹ nhà ngươi ấy!!”

Phụt!!

Hàn quang lóe lên.

Triều Khôn trợn trừng mắt, đầu lìa khỏi cổ.

Đầu văng lên cao cả mười mấy mét.

Khi cái đầu của Triều Khôn rơi xuống đất, phía sau phần thân của hắn xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên.

“Là tôn thượng đại nhân!!!”

“Tạ ơn tôn thượng đại nhân ra tay tương trợ!”

“Huhu...may mà có tôn thượng đại nhân ở đây, nếu không thì hai con rối kia đã lấy đi mấy cái mạng già của chúng ta rồi.”

“Quả đúng là không nên sơ suất, là lỗi của ta.”

Tộc trưởng đầu trâu và những tộc trưởng khác lúc này mới thở phào một hơi.

Hai con rối kia kể từ lúc đầu của Triều Khôn bay lên thì đã đứng yên tại chỗ không nhúc nhích rồi.

Giống như là mất đi sự khống chế.

“Kẻ có thể xếp hạng đầu thì chẳng có ai là đơn giản đâu.” Lâm Tiêu thu hồi trường kiếm, cười nhạt, nói.

Hắn cũng không ngờ thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc này lại có thứ như con rối bản mệnh này.

Nếu để hắn đơn độc đấu với người này, có lẽ cũng phải tốn chút sức lực đấy.

“Hề hề, bọn chúng dù có không đơn giản cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không địch lại tôn thượng đại nhân ngài mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy, có tôn thượng đại nhân ngài ở đây, mấy vị trí đứng đầu bảng xếp hạng sẽ bị Yêu Tộc chúng ta bao trọn thôi!”

Mấy trưởng lão Yêu Tộc bắt đầu nịnh hót.

Nhưng ngay sau đó.

“Hử? Đợi chút...không đúng.” Lâm Tiêu khẽ chau mày.

“Sao thế? Tôn thượng đại nhân?” Mấy vị trưởng lão Yêu Tộc vội vàng hỏi.

“Rõ ràng đã giết tên Triều Khôn kia rồi, nhưng lại chỉ nhận được một vạn ba điểm tích lũy, Triều Khôn này rõ ràng là có hai vạn sáu điểm tích lũy cơ mà, ta chỉ lấy được một nửa!” Lâm Tiêu nghi ngờ nói.

“Hả? Chỉ lấy được một nửa thôi á, tôn thượng đại nhân có khi nào ngài nhớ nhầm rồi không? Thi thể của Triều Khôn này còn đang ở đây mà...ủa? Thi thể đâu? Thi thể của tên đó đâu?” Lão Ngưu bất giác trợn trừng mắt hoảng hốt nói.

Cái thi thể đã lìa đầu kia rõ ràng đã ngã xuống đất, bây giờ lại biến mất một cách quỷ dị.

Chuyện kỳ lạ còn chưa hết.

Hai con rối vừa rồi còn bất động, cũng trong nháy mắt liền bạo phát tốc độ, dốc toàn lực lao về một hướng.

Lúc này, một con rối trong số đó hung ác nhìn Lâm Tiêu, mở miệng nói: “Vậy mà lại ép được ta phải dùng tới lá bài giữ mạng, Lâm Tiêu ngươi đợi đó cho ta, Yêu Tộc các ngươi cũng vậy!!”

Nói xong câu này, hai con rối kia liền bộc phát tốc độ cực nhanh của cường giả Sinh Tử Cảnh, nháy mắt liền biến mất ngay trước mặt mọi người.

“Cái đó, con rối đó vậy mà nói chuyện được, mà nghe giọng hình như là Triều Khôn.”

“Chuyện gì vậy, hắn không phải đã bị tôn thượng đại nhân chém chết rồi hay sao?”

“Quá kỳ dị rồi, người của Bất Tử Cốc lại còn có thủ đoạn này nữa ư?”

Đám tộc trưởng Yêu Tộc dù sao cũng đã sống hơn ngàn năm.

Rất nhanh sau đó bọn họ liền hiểu rõ nguyên nhân bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui