Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chí ít thì nơi này không có bất cứ nguy hiểm gì, lại không có ai làm phiền.

Nếu có thể cùng Đại Tiêu Tiêu sống ở đây mãi mãi, có vẻ như cũng hay.

Nghe thấy lời này của cô này, Lâm Tiêu cạn lời quay lại nhìn cô một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút thay đổi.

“Khụ, khụ! Ngươi thật đúng là lạc quan mà.”

“Trong tháp tuy là không có bất cứ hiểm nguy gì, nhưng chúng ta lại hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.”

“Ai mà biết được Bất Tử Cốc Đại Đế kia liệu có đi điều tra thân phận của chúng ta không. Nếu như điều tra thì thân phận vương triều Đại Can của ngươi và Kiếm Ma Tông của ta căn bản là không giấu nổi.”

“Tới lúc đó, đừng nói là Đại Đế ra tay, cho dù là một cường giả bán Đế Cảnh ra mặt thôi, hai nhà chúng ta căn bản gánh không nổi đâu.”

Lâm Tiêu nghĩ rất nhiều, cũng rất xa.

Hắn nào có biết Bất Tử Cốc Đại Đế kia sau khi thi triển đại chiêu cuối cùng kia, liền rơi vào nơi cách đó không xa mà ngủ say.

So với hiểm nguy từ Bất Tử Cốc Đại Đế, chỉ e là chuyện hai người mất tích mang lại nguy cơ còn thực tế hơn.

Can Anh Túc nghe thấy lời này, hơi sững lại.

Đúng vậy.

Hiện giờ nàng ta an toàn rồi.


Nhưng hoàng triều của nàng nói không chừng sẽ rơi vào nguy hiểm.

Đây không phải là một tin tốt.

Can Anh Túc tuy không để ý tới gia đình, nhưng từ nhỏ tới lớn đều là trưởng thành ở vương triều Đại Can, đối với phụ thân và mấy vị huynh muội vẫn có chút cảm tình.

Lâm Tiêu thấy sắc mặt của tiểu cô nương trở nên khó coi, không khỏi an ủi mấy câu.

“Nhưng mà, ngươi cũng đừng quá lo lắng. Tình cảnh hiện giờ của Bất Tử Cốc Đại Đế, có khi còn không bằng chúng ta đâu...” Lâm Tiêu giải thích.

Hắn có thể cảm nhận được, Bất Tử Cốc Đại Đế để có thể lưu đày bọn họ vào nơi này, ắt hẳn đã phải trả cái giá không hề nhỏ.

Chỉ cần bọn họ có thể sớm nghĩ cách trở về là tốt rồi.

Hắn đã lĩnh ngộ sức mạnh Tuế Nguyệt, có thể cảm nhận được dòng chảy thời gian ở trong không gian hư vô hắc ám này có lẽ là không giống với ở bên ngoài.

Còn về chênh lệch bao nhiêu thì hắn không biết được.

“Ta biết rồi.” Tâm trạng Can Anh Túc hơi thả lỏng hơn một chút.

Nhập gia thì tùy tục vậy.

Cố gắng nâng cao thực lực, nghĩ cách ra khỏi đây mới là chuyện quan trọng nhất.

“Đại Tiêu Tiêu, bên ngoài tháp hình như không hề có linh khí. Nếu như vậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào linh khí mà linh thạch cung cấp để tu luyện rồi. Ta xem qua, hình như ta không mang được bao nhiêu linh thạch đâu.”

Can Anh Túc lại nghĩ tới điểm khó khăn này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nàng phất tay, lấy hết toàn bộ linh thạch có trong nhẫn trữ vật ra.

Một đống nhỏ linh thạch hạ phẩm, cùng mấy túi linh thạch trung phẩm và thượng phẩm, còn có vài viên linh thạch cực phẩm.

Nếu đổi hết ra linh thạch hạ phẩm thì tổng cộng có khoảng hơn bốn trăm vạn linh thạch hạ phẩm.

Dựa theo tốc độ tu luyện của nàng ta, dùng hết số lượng dự trữ này cũng chỉ trong vòng hơn một tháng thôi.

Dùng hết linh thạch thì tức là bọn họ sẽ không thể tiếp tục tu luyện được nữa.

Lâm Tiêu nhìn đống linh thạch trước mặt cô nàng Anh Túc này, hỏi: “Chỗ này đủ cho một mình ngươi tu luyện trong bao lâu?”

“Khoảng chừng một tháng.” Can Anh Túc đáp.

“Nếu để cho ta tu luyện thì chỉ đủ trong ba ngày, có khi còn chẳng tới ba ngày ấy chứ.” Lâm Tiêu cười, nói.

“Hả??? Thật hay giả vậy!” Can Anh Túc chớp chớp mắt, kinh ngạc nói.


Nàng ta tu luyện đã thuộc dạng vô cùng tiêu hao linh khí rồi.

Đống linh thạch này nếu để cho một cường giả Sinh Tử Cảnh tu luyện, chí ít cũng có thể trụ qua ba tháng.

Nàng ta dùng trong một tháng đã là rất khoa trương rồi, vậy mà Đại Tiêu Tiêu nói chỉ đủ dùng trong ba ngày.

Thế này...có ăn thay cơm cũng chẳng hết nhiều vậy chứ.

“Lừa ngươi làm gì, đợi khi ta bắt đầu tu luyện, ngươi liền biết ngay thôi. Nhưng mà, chúng ta ngược lại cũng không cần lo lắng về linh thạch đâu.” Lâm Tiêu nghĩ tới chuyện gì đó, khẽ cười, nói.

“Tại sao vậy?” Can Anh Túc không hiểu, nói.

Lâm Tiêu không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một đống lớn nhẫn trữ vật.

Không tới một trăm thì cũng có bảy tám chục cái.

Mà mỗi chiếc nhẫn trữ vật đều là loại có phẩm chất cao cấp nhất, là loại có không gian rộng nhất.

“Nhiều...nhiều vậy á??? Lẽ nào là ngươi thu hoạch được ở trong chiến trường vạn tộc??? Ngươi cướp sạch của mấy thế lực lớn đấy à?” Can Anh Túc há hốc cái miệng nhỏ nhắn, kinh hãi hỏi.

“Cũng chỉ có hơn hai mươi thế lực mà thôi.” Lâm Tiêu tùy ý nói.

Can Anh Túc: “.....”

Hừ!!!

Nơi vui như vậy lại không dẫn nàng ta vào cùng.

Đại Tiêu Tiêu đáng ghét.

“Được rồi được rồi, cùng nhau mở nhẫn trữ vật thôi, mở ra được thứ gì ngươi thích, người cứ trực tiếp lấy đi là được.”


Lâm Tiêu thấy tiểu cô nương giận dỗi, lại cảm thấy buồn cười.

“Đây là tự ngươi nói đấy nhé ~~ Ta có hứng thú với nhiều thứ lắm đấy.” Can Anh Túc cũng không khách khí, trực tiếp lấy một chiếc nhẫn trữ vật tới kiểm tra.

Lâm Tiêu cũng lấy một chiếc để kiểm tra.

Đối với cái đống nhẫn trữ vật trước mặt này, hắn vẫn rất tò mò và trông đợi đấy.

Ai lại không thích đập hộp bí ẩn chứ.

Đặc biệt là chủ nhân của những chiếc hộp bí mật này, lại đều là những vị cường giả bán Đế Cảnh hoặc là Sinh Tử Cảnh đấy.

“Wow!!! Chỗ này cũng quá là đồ sộ rồi!!!”

Tiểu cô nương vừa mới kiểm tra nhẫn trữ vật đầu tiên liền thốt lên kinh ngạc.

Can Anh Túc vung tay một cái, một túi to linh thạch xuất hiện trước mặt nàng, nhìn đã biết rất nặng, không phải một nghìn viên thì cũng phải bảy tám trăm viên. Hơn nữa nguyên nhân để nàng ta ngạc nhiên như vậy chính là……

“Gần 800 viên này đều là linh thạch cực phẩm, đây là nhẫn trữ vật của ai vậy! mỗi một viên linh thạch cực phẩm đã là một trăm vạn viên linh thạch hạ phẩm rồi. Chúng ta mỗi tháng cũng chỉ tiêu được hết bốn trăm vạn viên linh thạch hạ phẩm, cũng chính là bằng bốn viên linh thạch cực phẩm.”

“Vậy tám trăm viên linh thạch cực phẩm này là đủ để ta tu luyện trong vòng…..16 năm.”

Đôi mắt Can Anh Túc lộ ra vẻ tham tiền, đây là lần đầu nàng nhìn thấy nhiều linh thạch cực phẩm như vậy.

“Có chút tiền đồ đi chứ, mà ngươi là trưởng công chúa của Đại Can cơ mà.”

Lâm Tiêu khinh bỉ nói một câu, sau đó mới lấy tất cả nhẫn trữ vật ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận