Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Vợ chồng các chủ may mắn sống sót sau kiếp nạn, nhưng từ sau hôm đó dù họ tìm thế nào cũng không thể tìm thấy con trai của mình. Cứ vậy tìm suốt 30 năm.

Lăng Tiêu các tại sao lại được đặt tên như vậy, nguyên nhân cũng là vì con trai bọn họ. Hắn tên là Lâm Tiêu.

Vợ chồng các chủ liều mạng đưa Lăng Tiêu các phát triển tới ngày hôm nay cũng là vì một chấp niệm trong lòng họ. Bọn họ cảm thấy con trai của mình thông minh lanh lợi như vậy, đương nhiên vận may cũng sẽ không kém.

Đến bọn họ còn có thể vượt qua kiếp nạn thì hắn nhất định có thể sống sót. Cho nên Lăng Tiêu các trong 30 năm nay vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích, đã thử qua vô số cách khác nhau.

Vì vậy thanh danh của Lăng Tiêu các ngày càng lớn, thế lực cũng ngày càng mạnh. Lại thêm sau khi thức tỉnh có được linh khí, gen và cấu trúc cơ thể trải qua sự biến đổi. Ngay cả làm xét nghiệm ADN cũng có nhiều sai số.

Tin tức này vừa xuất hiện liền thu hút không biết bao nhiêu kẻ mạo danh. Nếu có thể ôm cái đùi lớn của Lăng Tiêu các thì sau này phát tài to, cả đời sáng lạn.

Chính vì vậy Lâm Tiêu giả mạo đầu tiên xuất hiện, rồi tiếp đó là kẻ thứ hai, ba, bốn……

Đã 30 năm trôi qua, số lượng Lâm Tiêu giả cũng phải hơn 100 kẻ. Trong đó có nhiều kẻ còn đi phẫu thuật để giống Lâm Tiêu, cũng có người thức tỉnh tự biến dung mạo thành Lâm Tiêu. Hơn nữa vì muốn giả dạng giống Lâm Tiêu mà bọn chúng mất công điều tra về quá khứ của hắn.

Ví dụ như đoạn quá khứ Lâm Tiêu đi học từ tiểu học tới trung học, các mối quan hệ bạn bè. Phải mất tới bảy tám năm để học giả dạng thành Lâm Tiêu.

Thời gian trôi qua đã hơn 20 năm sau thảm hoạ kia, ký ức cũng đã có chút mơ hồ. Sau này vẫn có một số ít Lâm Tiêu giả tới, mà thật giả lẫn lộn vợ chồng các chủ nhất thời cũng khó phát hiện.


Cuối cùng vẫn là làm khảo nghiệm, mấy kẻ giả mạo cứ thế bị bại lộ thân phận.

“Lão Phương, ngươi có nhớ rõ đây là Lâm Tiêu thứ bao nhiêu rồi không?”

“Ít nhất cũng phải là kẻ thứ 130 rồi.”

“Nhưng mà hai người hôm nay thực lực vô cùng mạnh đúng không?”

“Ông nói xem có phải là thật hay không?”

“Thật sao được! ài, cũng đã 30 năm rồi, nếu Lâm Tiêu vẫn còn sống thì đã sớm đi tìm bố mẹ của mình rồi, tại sao phải đợi hơn 30 năm như vậy.”

“Đúng thế, danh tiếng và dung mạo của các chủ đại nhân ở khắp Hoa Hạ này cũng không có bao người.”

“Phó các chủ sợ là phải trầm ngâm mất mấy ngày.”

“Đi thôi, đi nhìn xem.”

“Bị hai người này làm phiền, sợ là tâm tình của vợ chồng các chủ sẽ không vui mất vài hôm.”

Sau khi nói với nhau vài câu bọn họ cũng mau chóng đi theo các chủ.

Phía ngoài Lăng Tiêu các sau khi mấy kẻ kia bị ánh mắt của Can Anh Túc làm cho lùi lại vài bước. Lâm Tiêu thì các người run rẩy dữ dội.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Nha đầu, lùi lại, bố mẹ tôi…… tới rồi.” Lâm Tiêu vừa nói vừa run run.

Can Anh Túc chớp mắt một cái sau đó nhanh chóng lùi lại sau lưng Lâm Tiêu. Khí tức quanh thân cũng mau chóng thu lại rồi biến thành một công chúa dịu dàng nho nhã.

Điều này làm cho mấy người kia kinh ngạc, nhất thời há hốc cả mồm. Người này là ai vậy, nữ ma đằng đằng đầu sát khí vừa rồi đi đâu mất rồi?


Lâm Tiêu cũng không quan tâm sự thay đổi của Can Anh Túc, mắt hắn chỉ chằm chằm nhìn vào phía của lớn của Lăng Tiêu các.

Khoảnh khắc tiếp theo hai bóng người xuất hiện, một trước một sau bước ra khỏi cửa lớn. Sáu mắt nhìn nhau, không khí như đông đặc lại.

Nước mắt của Lâm Tiêu như vỡ oà, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ thế thi nhau chảy xuống.

Là cha, là mẹ. Đúng là bọn họ rồi!

Ở thế giới huyền huyễn 3 năm, mắc kẹt trong không gian tăm tối vô định 10 năm nữa. Vừa tròn 13 năm, cuối cùng hắn cũng gặp lại cha mẹ. Ai có thể hiểu được sự chua xót trong lòng hắn lúc này.

Lâm Tiêu cứ nhìn chằm chằm hai vị trưởng bối, dung mạo của cha mẹ so với trí nhớ của hắn không có gì thay đổi. Không những không già đi, mà hình như còn trẻ ra. Những sợi tóc bạc cùng với nếp nhăn của thời gian đều không nhìn thấy.

Nhưng sự tang thương và nhớ nhung trong đôi mắt của cha mẹ hắn làm cho con tim Lâm Tiêu co thắt liên tục. Trước đây mặc dù hai người ngày nào cũng phải đi làm mệt mỏi, nhưng chỉ cần về tới nhà là cả nhà bọn họ sẽ vui vẻ quây quần, cùng nhau tận hưởng cuộc sống.

Sau khi hắn xuyên không mất tích, nỗi đau mất con lại thêm trách nhiệm trên vai. Cha mẹ hắn dù có là cường giả cũng đã phải chịu đựng rất rất rất nhiều rồi.

Bịch! Lâm Tiêu quỳ xuống làm vỡ cả viên gạch, từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống.

“Cha, mẹ, con về rồi đây!”

Nói xong thì hắn dập đầu xuống!

Đông! Lâm Tiêu dập đầu thêm một cái nữa.


“Đứa con bất hiếu về muộn! Làm cha mẹ lo lắng!”

Toàn bộ mọi người đều im lặng giống như biến thành tượng. Can Anh Túc ở sau người Lâm Tiêu thì nhìn phải nhìn trái bối rối không biết làm gì.

Bịch! Cô cũng hướng về phía cha mẹ Lâm Tiêu quỳ xuống, Đại Tiêu Tiêu cũng đã quỳ rồi. Hơn nữa tương lại đây là……Cô cũng quỳ xuống theo là chuyện đương nhiên, hợp tình hợp lý.

Tâm tình Lâm Tiêu lúc này có chút mất khống chế, tuy rằng thực lực của hắn bây giờ là Hóa Đình cảnh, thần hồn đã là Bán Đế. Nhưng hắn vẫn là một đứa trẻ bị ép rời xa gia đình.

Phải là người đã từng trải qua mới hiểu được sau những năm tháng lưu lạc bên ngoài, tình cảm đối với gia đình và quê hương sâu đậm tới mức nào.

Tuy nhiên câu đầu tiên của mẹ lại làm cho Lâm Tiêu ngỡ ngàng.

“Tại sao lại đến thêm một tiểu Tiêu nhà chúng ta thế này?”

“Tại sao lần này diễn lại đạt như vậy?”

“Tại sao lần này tâm tình của tôi lại dao động tới vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận