Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Lầu trên, đã chụp ảnh. Bây giờ xã hội trên mạng cũng có pháp trị, nói thì phải làm.”

“Mẹ kiếp, vậy tôi xin rút.”

Toàn bộ cư dân mạng là một sự bàng hoàng, các bên phát sóng trực tiếp đã bắt đầu bùng nổ. Lâm Hải Thịnh bay tới trước mặt ba người.

“Con trai bây giờ giao hết cho con, đừng hoảng nhé!” Lâm Hải Thịnh vỗ vai động viên con trai.

“Cha yên tâm, chỉ dựa vào vài người này sao làm con sợ, vẫn còn sớm lắm.” Lâm Tiêu trả lời.

“Hehe, con trai nhớ tới lúc trước cha con thực lực không phải yếu, nhưng đứng trước mặt vài nghìn người chân còn run rẩy.” Mẹ hắn cười cười trêu chọc.

“Mẹ con cứ lấy chuyện này ra nói suốt, ai chả có giai đoạn chưa thích ứng.” Lâm Hải Thịnh mặt đỏ vội vã nói.

Dù gì trước này tai kiếp kia xảy ra ông cũng chỉ là một dân văn phòng bình thường. Lúc bình thường cùng lắm là đứng phát biểu trong cuộc họp. Nào đã bao giờ đứng trước mặt mấy chục nghìn người phát biểu đâu. Lúc đó chân run nhưng ông cũng đã nói được hết.

Mẹ hắn chỉ cười không nói gì, Lâm Tiêu nhìn thấy hai người đùa nhau tâm tình càng thêm vui vẻ.

“Vậy con qua đó trước.” Lâm Tiêu nói.

“Con trai, cố lên!” hai người cùng lên tiếng cổ vũ.

“Đại Tiêu Tiêu cố lên!~~~” Can Anh Túc giơ tay bắn tim, cười nói.

Lâm Tiêu trợn mắt nhìn lại cô, nha đầu này thích nghi môi trường sống còn nhanh hơn hắn tưởng, học cái gì cũng nhanh.

Dưới ánh mắt của mọi người Lâm Tiêu từ từ về phía quảng trường. Tất cả các thành viên của Lăng Tiêu các đều chăm chú nhìn theo hắn. Đây, chính là thiếu các chủ của bọn họ sao?

Nhưng sao lại trẻ tới vậy? kể cả có được coi là trẻ hơn tuổi cũng không thể đến mức này. Bởi vì trong mắt bọn họ mọi phương diện của thiếu các chủ đều được coi là hoàn toàn non nớt. Chẳng nhẽ là thiếu các chủ giả?

Các chủ và các phó có thể giữ được dung mạo là do hai người có cấp tu vi đạt tới Toàn Đan cảnh. Chả nhẽ thực lực của vị thiếu các chủ này còn sâu tới khó lường, bọn họ không hề cảm nhận được sự dao động của linh khí trên người thiếu các chủ.

Nghĩ cũng đúng, ở ngoài lưu lạc hơn 30 năm, có lẽ cơ hội là một người thường cũng cao hơn. Tuy nhiên vào giây tiếp theo, lúc Lâm Tiêu giống như bước lên những bậc thang bằng không khí đi lên cao khoảng hơn 1m.

Hả? chuyện gì vậy? khinh công à? Vị thiếu các chủ này đang đứng lơ lửng giữa không trung? chả nhẽ có năng lực đặc biệt gì sao?

Bình thường chỉ có cường giả Toàn Đan cảnh mới có thể làm đến mức này. Một bước, hai bước, ba bước. Lâm Tiêu đi liền một lúc mấy bước cho đến lúc đứng ở giữa không trung phía trên đỉnh đầu mấy kẻ kia.

“Tôi tên Lâm Tiêu, bây giờ là thiếu các chủ của Lăng Tiêu các.”

“Tôi biết mọi người vẫn còn nghi ngờ đối với tôi, nhưng không quan trong. Tin hay không là việc của mọi người.”

“Sau đây ở ngay tại nơi có nhiều người thế này, tôi sẽ chọn ra vài người để đích thân bồi dưỡng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui