Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Khụ khụ....ờm thì là vốn dĩ ta muốn đưa chủ nhân lên Luân Hồi Đại Đạo của cô nàng kia, nghịch thiên cải mệnh, tiến hành cứu giúp. Nhưng giờ thì...bị cái ý cảnh đặc biệt kia thò chân vào một cái, ta cũng chẳng biết chủ nhân sẽ đi tới đâu luôn.” Tháp nhỏ chậm rì rì, đáp.

“Cái quái gì vậy!!! Ngươi, ngươi thật đúng là cái thứ tháp Thiên Đạo vô dụng mà, có tí việc ấy cũng làm không xong, ngộ nhỡ chủ nhân xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

“Nếu đã xảy ra sự cố rồi thì ngươi hãy mau đưa chủ nhân quay về đi, rồi thi triển lại một lần nữa đi!”

Ngọn lửa nhỏ gào lên với tháp Thiên Đạo.

Tháp Thiên Đạo khẽ lung lay, giọng nói trầm thấp, mang vẻ bất đắc dĩ.

“Ngươi tưởng đây là thần thông thuật pháp thông thường chắc? Đây là Đại Luân Hồi Thuật đấy, là bí thuật xếp ở top 10 trong ba nghìn đại đạo đấy ạ, với tình trạng phục hồi hiện tại của ta, chỉ có thể thi triển một lần thôi đấy ạ.”

“Còn về phía chủ nhân bên kia, ta chỉ có thể cảm nhận được chủ nhân còn sống hay không, chứ chẳng thể kéo chủ nhân từ trong luân hồi về đâu.”

Ngọn lửa nhỏ:.......

“Vậy kết quả tệ nhất là...” Ngọn lửa nhỏ ngập ngừng hỏi.

“Chủ nhân bị lạc trong luân hồi, chúng ta sẽ không thể gặp lại ngài ấy nữa.” Tháp nhỏ đáp.


Hai đạo khí cùng im lặng.

Kết quả này khiến người ta không thể nào chấp nhận nổi.

Hai đạo khí đi theo Lâm Tiêu lâu như vậy rồi, bọn chúng đã cực kỳ quen thuộc với tính cách của chủ nhân.

Cho dù đại nhân biết trước toàn bộ rủi ro của Đại Luân Hồi Thuật, thì chỉ e là cũng sẽ không từ bỏ.

Kết quả vẫn sẽ như nhau cả thôi.

......

Ở một bên khác, không biết đã qua bao lâu, thời gian dường như không hề trôi, lại giống như đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi.

Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến người ta vô cùng hoảng hốt.

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy sức mạnh giằng xé trên cơ thể hắn càng ngày càng mãnh liệt, cho dù cơ thể hắn đã được nâng cấp, cũng vẫn cảm nhận được cơn đau như xé rách tim gan.


Cũng may, sự đau đớn kịch liệt này không kéo dài quá lâu.

Bịch!

Lâm Tiêu hai chân chạm đất.

Tới nơi rồi sao?

Luân hồi đại đạo của nàng ấy?

Đối với Đại Luân Hồi Thuật, Lâm Tiêu vẫn khá là có hứng thú.

Vừa nghe cái tên này thôi là đã biết nó ghê gớm lắm rồi, chỉ là không biết phải đi cứu cô nàng này bằng cách nào đây.

Nơi hắn xuất hiện bây giờ, hình như là trong một khu rừng rậm.

Ngay lúc Lâm Tiêu vận chuyển linh khí, bay lên không trung, kiểm tra địa hình hiện tại thì...

“Ể??? Cái gì vậy nè?” Sắc mặt Lâm Tiêu chợt thay đổi, kinh ngạc hô lên.

Nhưng sau khi Lâm Tiêu nghe thấy giọng của mình thì sắc mặt lại càng thêm kỳ quái.

Giọng nói này căn bản không phải là của hắn, mà nó giống như giọng nói của một đứa trẻ.

Khung cảnh xung quanh, bao gồm cây cối, núi non đều trông có vẻ to hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận