Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Tiểu gia hoả, ta nói thẳng với ngươi, ngươi muốn đi tìm vị trưởng công chúa kia, bây giờ đang bị nhốt trong Thiên Địa Văn cung, ai cũng không thể gặp được nàng ta, ta cũng như vậy, ta bất lực.”

“Ngươi nếu muốn đi tìm, chỉ có thể đợi nàng ta từ trong đó đi ra mới có cách.” Vẻ mặt Mục lão mang chút ngại ngùng.

Lúc nãy ông ấy còn khăng khăng bản thân vào được, có thể tuỳ tiện gặp người khác. Vậy mà nhanh thế đã bị vả mặt.

“Vậy Mục lão cũng biết, mỗi lần bị giam sẽ kéo dài bao lâu?” Lâm Tiêu hỏi.

“Ít nhất là 10 ngày, nhiều thì vài tháng.” Mục lão nói.

Lâm Tiêu nghe xong thì lông mày nhíu lại.


Mười ngày? Vậy thì Hoàng Hoa Thái đã tàn mất rồi. Hắn chỉ có ba ngày, nhất định phải gặp được tiểu nha đầu càng sớm càng tốt.

“Vậy thì phiền Mục lão đưa ta tới Thiên Địa Văn cung là được.” Lâm Tiêu nói.

“Này……” Mục lão do dự một lúc rồi mới hỏi: “Ngươi tìm tiểu ma đầu kia làm gì? Ta nói cho ngươi biết, đừng thấy tiểu nha đầu đó bằng tuổi, nhưng sức mạnh ngươi ta đáng sợ lắm. Hơn nữa sát khí trên người nàng ta nặng, ngươi cẩn thận chút.”

“Ta biết rồi! Mục lão, bây giờ chúng ta đi thôi.” Lâm Tiêu thúc giục.

Mục lão thấy Lâm Tiêu vậy thì chỉ biết trợn trắng mắt lên. Ngươi thì biết cái rắm gì! Đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thôi bỏ đi, quan tâm nhiều thế làm gì.

Mục lão cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ đưa tay kéo Lâm Tiêu vào sát cạnh: “Vậy ngươi bám chặt lấy ta, bây giờ đưa ngươi vào trong!”


“Được!” Lâm Tiêu trả lời một tiếng rồi nắm chặt lấy quần áo Mục lão.

Một chốc sau, thân hình Mục lão động một cái đã nhảy qua bức tường hoàng cung cao ngất. Ẩn mình trong bóng tối, cả hai cùng lao về một hướng. Sức mạnh của Mục lão vẫn đáng tin như lúc trước.

Cả đường đi không vội vã mà giảm tốc độ, ông ấy vô cùng bình tĩnh ung dung trốn tránh qua tầng tầng lớp lớp lính phòng ngự. Đại khái sau khoảng hai nén nhang thì hai người đã nhìn thấy Thiên Địa Văn cung ở phía xa.

Lâm Tiêu bất lực nở nụ cười, hai người này rõ ràng đều thích nhau, nhưng cả hai lại cứ dày vò nhau. Nếu sớm chút có thể nhận ra, nói không chừng tương lai lại có thay đổi. Nghĩ tới đây ánh mắt Lâm Tiêu cũng có chút lóe lên.

“Mục lão, ngài có biết đậu đỏ không?” Lâm Tiêu tự nhiên hỏi một câu vu vơ.

“Hả? các là một loại phàm vật mà người thường hay ăn phải không.” Mục lão đoán.

“Vậy ông nghe qua tương tư Vương Duy chưa?” Lâm Tiêu thấp giọng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận