Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, không được nói dối đâu.” Lâm Tiêu nhắc nhở một câu.

“Hehe, bổn công chúa còn lâu mới thèm nói dối!” cô bé Anh Túc ngẩng đầu nói.

Lâm Tiêu khẽ gật đầu, trông cô bé có vẻ như là không nói dối.

Xem ra chỉ có thể trông cậy vào câu hỏi tiếp theo thôi.

Đôi mắt to tròn của cô bé Anh Túc xoay chuyển, mở miệng hỏi câu thứ hai: “Câu chuyện mà ngươi vừa kể, nếu bản công chúa không đoán nhầm, thì thiếu niên kia chắc hẳn là ngươi nhỉ, vậy thiếu niên kia là ai? Nàng ấy hiện tại ở đâu?”

Lâm Tiêu lại ngẩn ra.

Hắn còn đang định tiếp tục kể câu chuyện ban nãy, không ngờ cô bé lại hỏi đúng vào trọng tâm như vậy.

“Thật ra, thiếu nữ kia chính là muội!” Lâm Tiêu thành thật đáp.

Sau một phen cân nhắc, hắn cũng không định giấu tiếp nữa.

Còn về việc liệu có xảy ra hiệu ứng cánh bướm hay không, thời gian không gian sẽ thay đổi như nào thì hắn cũng không nghĩ nhiều.

Thế giới huyền huyễn này giống như một đại dương rộng lớn. Mà vương triều Đại Ngụy, Đại Can ở Đông Vực lại chỉ như một hạt cát trên bãi biển mà thôi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bất luận là hạt cát này biến to, biến nhỏ hay là biến mất hoàn toàn, đều sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì tới đại dương.

Cô bé Anh Túc sau khi nghe vậy, hiếm hoi lộ ra vẻ mặt ngây ngốc.

Lâm Tiêu cảm thấy rất thú vị.

Cô gái nhỏ có cái hay của cô gái nhỏ, cô gái lớn có cái hay của cô gái lớn.

“Là ta ư? Sao lại có thể là bản công chúa chứ? Bản công chúa trước giờ chưa từng gặp ngươi, cũng chưa từng trải qua những chuyện đó giống ngươi mà!” Cô bé Anh Túc tỏ vẻ không tin.

Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh là thành thật của người thanh niên trước mặt, trong lòng cô bé có một âm thanh đang nói rằng: Là thật, tất cả những chuyện mà người thanh niên này nói đều là thật.

“Muội nói xem, liệu có thể có một khả năng là người thiếu niên vì cứu thiếu nữ ấy, không ngại trả giá cực đắt để trở về lúc thiếu nữ ấy còn nhỏ, tầm bảy tám tuổi không?” Lâm Tiêu tiếp tục nói.

Đôi mắt của cô bé Anh Túc chớp vội.

Cô bé không nói gì, không hỏi gì, giống như đang tiêu hóa thông tin vậy.

Trong tĩnh thất hiếm khi yên tĩnh được như giờ.

Mà Đằng lão và các vị Nho Giả khác ở bên ngoài tĩnh thất thì đều mắt tròn mắt dẹt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Bởi vì sau khi hai người kia đánh nhau trong tĩnh thất xong thì bọn họ chẳng hiểu sao tự nhiên lại không nghe thấy tiếng gì bên trong nữa.

Sau khi hai Trận Pháp Sư tiến lên kiểm tra xong, tỏ vẻ chắc là trận pháp cách âm ở trong tĩnh thất có chút vấn đề.

Muốn khôi phục thì chỉ có đi vào trong mới xử lý được.

Nhưng trông bầu không khí giữa tiểu tử Lâm Tiêu và trưởng công chúa cỏ vẻ rất tốt, giờ mà đột ngột tiến vào, chỉ e là những chuyện đã làm trước đó đều thành công cốc hết thôi.

Cho nên Đằng lão vẫn quyết định chờ tiểu tử Lâm Tiêu nói chuyện xong với trưởng công chúa rồi mới tiến vào xư lý trận pháp cách âm.

Trong tĩnh thất.

Cô bé Anh Túc suy nghĩ một hồi, vẫn khó mà tin được những lời Lâm Tiêu nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui