Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Cấm chế của gian tĩnh thất này là do ông ấy và Đằng đại nho cùng nhau lập lên. Đến cả trận pháp sư cũng không thể biết cơ quan cài đặt cấm chế ở đâu. Mà trận pháp cấm chế không bị phá huỷ nhưng trưởng công chúa lại mất tích. Vậy thì ngươi mở cấm chế phải biết cách mở sau đó đưa trưởng công chúa đi.

“Bệ, bệ hạ, ta chưa từng nói cho ai biết trận pháp cấm chế này.” Đằng lão cười khổ giải thích.

Chuyện này mà to ra thì thể nào ông ấy cũng bị tính sổ.

“Là sao, ý Đằng đại nho là, ta chính là người sai người khác thả trưởng công chúa ra?” Quân vương Đại Can trợn mắt hỏi lại.

“Không không, không, bệ hạ, còn có một khả năng nữa, đó là người khác dùng trận pháp cao cấp hơn mở cấm chế sau đó đưa trưởng công chúa đi.” Đằng đại nho giải thích.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Muốn phá giải cấm chết vậy cần tới gần nơi thiết lập cấm chế. Muốn vậy thì phải lẩn trách được nhiều tầng hộ vệ. Ngoài những người quen thuộc. Vậy còn ai trong hai ngày nay tới gần tĩnh thất, có bao nhiêu người, thân phận ra sao.” Quân vương Đại Can hỏi thủ lĩnh hộ vệ.

“Thưa bệ hạ, khoảng thời gian này ngoài Đằng thủ toạ thì không có ai tới gần tĩnh thất, không, còn một người nữa, mấy tiếng trước Đằng thủ tọa đưa một đứa bé trai vào trong tĩnh thất.” Thủ lĩnh đội hộ vệ chợt nhớ ra vội vã bẩm báo.

Quân vương Đại Can gật đầu một cái, chuyện này Đằng đại nho đã nói lại với ông ấy. Lúc trước đưa yêu nghiệt thiên tài Lâm Tiêu vào trong tĩnh thất, hắn và Túc nhi nói chuyện hoà hợp với nhau. Vậy thì cũng thật kỳ quái, Túc nhi được ai thả ra, hiện tại đang ở đâu.

“Đúng rồi, Đằng đại nho, tiểu gia hỏa Lâm Tiêu ở đâu?” quân vương Đại Can hỏi.

Lúc nãy hai người chỉ nói được vài câu cũng chưa nói được nhiều chuyện.

“Bệ hạ, tiểu gia hỏa Lâm Tiêu được ta an bài trong thư phòng xem sách, hơn nữa cũng phái hai người tới chăm sóc rồi.” Đằng đại nho đáp.

“Vậy ngươi thả gia hoả kia để đến tìm ta là vì sao? Chỉ để nói với ta về những thứ kinh người gia hoả kia làm ra thôi sao?” Quân vương Đại Can nghi ngờ hỏi.

Thực tế là Đằng đại nho vừa rời khỏi Thiên Văn Cung đã xảy ra chuyện, cái này cũng quá là trùng hợp rồi.

“không, không phải, bệ hạ. Là tiểu gia hoả kia muốn đưa trưởng công chúa đi ra ngoài vài ngày, muốn ta thương nghị với bệ hạ…..” Đằng lão đang nói dở thì dừng lại.

Ánh mắt của ông ấy dần dần trợn to ra. Từ lúc nghe thấy tiếng cảnh báo cho tới lúc điều tra cấm chế, và đến lúc này thì hình như mọi chuyện đã diễn ra theo một cách có lý. Ông ấy luôn để tên tiểu tử kia ra ngoài mọi chuyện, nguyên nhân chủ yếu là vì đó chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.

Một đứa trẻ con thì có thể làm ra chuyện gì chứ. Nhưng bây giờ khi xâu chuỗi tất cả lại thì chuyện này……chắc không phải có liên quan tới tên nhóc kia chứ.

Còn chưa đợi Đằng lão tới thư phòng tìm tên nhóc Lâm Tiêu thì mọi người đã nhìn thấy hai nho gia đang hớt hải chạy tới đứng trước mặt Đằng lão. Dáng vẻ gấp gáp, sắc mặt tái nhợt.

“Đằng, Đằng thủ toạ, không thấy tiểu các hạ Lâm Tiêu đâu ……!!!” hai ngươi vội vã bẩm báo.

Vừa nói xong câu này, những người khác cũng không có phản ứng gì bởi họ không biết những tầng sự việc khác. Chỉ có quân vương Đại Can và Đằng lão thì quay lại nhìn nhau, sau đó cả hai người đều lộ ra vẻ chấn kinh.

Nếu đúng như họ dự đoán thì thủ phạm thả trưởng công chúa có thể là gia hỏa Lâm Tiêu kia, hoặc là có thế lực lớn đứng sau lưng giúp đỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận