Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Đằng đại nho, này, tên gia hoả nay còn nói cái gì nữa không!!” quân vương Đại Can bất lực hỏi.

“Khụ, thưa bệ hạ, tên gia hoả này bảo mượn trưởng công chúa ba ngày, ba ngày sau sẽ trả lại một vị trưởng công chúa hoàn toàn khác trước.” Đằng lão đầu đầy mồ hôi.

“Hai kẻ này luôn làm người khác lo lắng, lại chạy vào đúng lúc này! Thế lực sau lưng Lôi Hổ Trại đã có động tĩnh rồi.” Quân vương Đại Can lên tiếng.

“Cái gì!! Vậy, vậy lúc này trưởng công chúa chạy loạn không phải là…..”Mặt Đằng lão càng thêm lo lắng.

“Được rồi, ta bây giờ sẽ phái ảnh vệ toàn lực đi tìm.” Quân vương Đại Can lắc đầu u sầu nói.

Khi người trong hoàng thất Đại Can và Thiên Địa Văn Cung đang vội vã, nhốn nháo tìm kiếm xung quanh thì hai đứa nhỏ, Lâm Tiêu và ni tử Anh Túc đã thay một bộ quần áo của người bình thường và bước lên phố của vương triều Đại Can.

Bây giờ là sau bữa tối, trên phố có rất nhiều người.

Cô bé trong tịnh thất có thể cáu kỉnh mắng nho gia, đại nho trước đó, lúc này lại đang túm lấy vạt áo của Lâm Tiêu một cách khác thường.

Ánh mắt cô vừa hồi hộp vừa phấn khích, điều này khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên.

"Tiểu ni tử, tại sao ngươi lại trở thành người có hội chứng sợ xã hội rồi?" Lâm Tiêu tò mò hỏi.

"Hả?! Sợ gì cái gì chứ." Anh Túc tiến lại gần Lâm Tiêu vài bước.

"Ý của ta là ngươi căng thẳng gì chứ? Không phải là trốn khỏi cung thôi sao? Đây cũng không phải là lần đầu tiên." Lâm Tiêu cười nói.

“Bản, bản công chúa, hừm…không phải lần đầu tiên ta trốn ra ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên đi trên phố, cũng là lần đầu tiên bên cạnh có nhiều người bình thường như vậy.” Tiểu ni tử Anh Túc nhìn ngó xung quanh, có chút tò mò.

"Hả? Đây là ngươi lần đầu tiên lên phố sao... ồ đúng, thân phận của ngươi quả thực không thích hợp tiếp xúc nhiều người bình thường như vậy." Lâm Tiêu thoạt kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức hiểu ra.

Hay là do Sát Sinh Ý Cảnh.

Bây giờ cô gái này đang khống chế Sát Sinh Ý Cảnh theo bản năng, một khi cảm xúc của cô kích động, có thể sẽ dẫn đến Sát Sinh Ý Cảnh, chứ đừng nói đến là bùng phát sát sinh.

Nếu Sát Sinh Ý Cảnh bộc phát giữa đám người bình thường, chỉ riêng sát khí ngập trời cũng có thể xuyên thủng tuyến phòng ngự tâm lý của tất cả những người bình thường. Những người yếu tim có thể trở thành kẻ ngốc ngay tại chỗ.

"Chỉ cần nắm tay ta là được rồi, có ta ở đây, khí tức sát sinh của ngươi sẽ không đả thương bất cứ ai." Lâm Tiêu đưa tay ra, cười nói.

"Ừm, được rồi!" Tiểu ni tử Anh Túc không từ chối, cô nhảy đến bên cạnh Lâm Tiêu và nắm lấy tay hắn.

Quả nhiên, sau khi nắm lấy tay Lâm Tiêu, cô cảm thấy căng thẳng trong lòng đột nhiên biến mất. Điều này làm cho Anh Túc không khỏi sững sờ nhìn Lâm Tiêu.

Nếu như sau này luôn có Lâm Tiêu ở bên thì tốt quá rồi.

“Ọc ọc ọc ọc! ~~” Một âm thanh truyền tới.

Lâm Tiêu quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào bụng của ni tử Anh Túc.

"Đây là người... đang muốn đi vệ sinh sao?!" Lâm Tiêu cau mày hỏi.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô bé bảy tuổi, những nhu cầu hàng ngày vẫn rất cần thiết.

Chẳng lẽ ăn phải cái gì hỏng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui