Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

"Cái này ở thế giới này có lẽ là bánh bao nướng, bên ngoài giòn bên trong mềm, thịt thơm ngon ngọt nước, cắn một miếng giống như là uống canh." Mũi của Lâm Tiêu cũng khẽ động đậy, cảm giác như tiết nhiều nước bọt hơn.

Chưa kể, khi đói nhìn thứ gì cũng đều rất ngon.

Ọt ọt! ~~

Ọt ọt ọt!! ~~Bụng hai người réo lên ầm ĩ.

“Hay là chúng ta đến bờ sông đi dạo một chút đi, có lẽ ở đó yên tĩnh hơn, hơn nữa cũng sẽ không có những mùi này.” Lâm Tiêu đề nghị.

Nếu cứ ngửi những mùi vị hấp dẫn này, mà trên người không có tiền, hắn sợ tiểu ni tử không nhịn được liền trực tiếp đi cướp lấy.

“Không, khó khăn lắm mới đến được nơi như vậy, ta không muốn đi.” Tiểu ni tử Anh Túc lắc đầu, cô cảm thấy rất thích bầu không khí ở đây.

Ở đây không ai biết cô, không ai nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, hơn nữa...còn có rất nhiều món ăn ngon. Chỉ là không có tiền thôi!!! Hu hu!

Hơn nữa, thông qua lời giới thiệu của Lâm Tiêu, cô mới biết, hóa ra những thứ nhìn ngon mắt này đều có giá cả rất rẻ, chỉ cần một viên linh thạch hạ phẩm là có thể mua được tất cả những thứ bày bán ở những quầy đồ ăn này.

Sớm biết như vậy khi ra ngoài đã mang theo linh thạch rồi, thật hối hận!

Hay là! ~~ lẻn về hoàng cung lấy một linh thạch ra đây?

Đối với những việc như trộm, cướp và lấy không đồ, với thân phận là trưởng công chúa, cô vẫn sẽ không làm.

Cứ như vậy, hai tiểu tử nhìn chằm chằm vào quầy đồ ăn bên cạnh, không rời mắt đi chỗ khác.

Hai người mặc dù mặc quần áo của người bình thường, nhưng dáng vẻ và khí chất thì người khác đều không thể so được. Một tiểu mỹ nhân như viên ngọc được chạm khắc tinh xảo, nhỏ nhắn xinh đẹp. Một tiểu tử anh tuấn, khí chất phi phàm, làn da trắng mịn. Thoạt nhìn, đã biết không phải là một đứa trẻ con nhà bình thường.

"Hai cháu nhỏ, đây, đây là kẹo bà tự tay làm, rất ngọt, các cháu ăn thử đi." Một bà lão bán kẹo đi tới trước mặt hai người, cười hiền từ nói.

"Hả!? Cho, cho cháu sao?" Vẻ mặt Anh Túc vô cùng kinh ngạc, trong mắt cô có những cảm xúc rất phức tạp.

Từ trên người bà lão này, cô lại cảm nhận được một loại ấm áp hoàn toàn khác.

"Cầm lấy đi, cháu gái của ta cũng tầm tuổi cháu, nhưng cháu xinh hơn cháu gái ta nhiều, nhìn đã biết là một đứa trẻ ngoan!" Bà lão cười nói rồi nhét mấy viên kẹo tự làm vào tay Tiểu Anh Túc.

Nghe những lời này, nhận lấy kẹo, nhất thời Tiểu Anh Túc cảm nhận được tay mình nặng hơn trái tim cô lại có một dòng điện ấm áp chạy qua.

“Cảm ơn… bà, cháu sẽ ăn thật ngon.” Giọng nói của Tiểu Anh Túc có chút run rẩy.

Bà lão đó ừ một tiếng, xoa đầu Tiểu Anh Túc, cười nói: "Không có gì, cháu muốn ăn thì qua chỗ bà."

Tiểu Anh Túc lặng lẽ gật đầu, cắn nhẹ môi và điều chỉnh cảm xúc trong lòng mình.

Giây tiếp theo, cô chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên một cái, viên kẹo trong tay biến mất.

"Lâm--- Tiêu!! Trả lại kẹo cho ta!!!" Anh Túc hét lên và xông qua đó. Sát ý trong người cô gần như bị khơi dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui