Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

“Nương, cái thứ ngọt ngọt, trắng trắng kia là gì vậy???”

“Cha, con...con cũng muốn cái kia!!”

“Nương, cái kia trông ngon quá, mua cho con đi, mua cho con đi mà.”

“Ngọt quá, con chưa ăn đã cảm thấy cực kỳ ngon rồi, cha mua cho con một cái đi.”

Người bên cạnh cũng nhìn đến ngơ ra.

Mãi tới khi cây kẹo bông gòn bị cô bé Anh Túc ăn mất một nửa, mấy đứa nhỏ mới kịp phản ứng. Ồn ào đòi người lớn ở bên cạnh mua thứ này cho chúng nó.

Những người lớn này sắc mặt đều lộ vẻ khó xử, thứ này bọn họ đều không biết nó là gì thì sao mà mua?

Huống hồ bọn họ sống mấy chục năm ở vương triều Đại Can này rồi, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này.

Cuối cùng, có hai người lớn không chịu nổi đứa nhỏ nhà mình lèo nhèo, chỉ đành tới bên cạnh hai người Lâm Tiêu.

“Xin chào, ta muốn hỏi một chút, thứ này là gì vậy? Các ngươi mua ở đâu vậy??” Một người lên tiếng hỏi.

Lúc Lâm Tiêu làm kẹo bông gòn, không mấy ai chú ý.

“Thứ này là kẹo bông gòn, là ta tự mình làm ra, nơi khác chắc là không có bán đâu.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng đáp.

Người khác nghe vậy liền ngẩn ra.

Đứa nhỏ này tự làm á?

Tay nghề được đấy chứ!

Bọn họ đúng là lần đầu nhìn thấy.

“Vậy, vậy có thể bán cho ta một cái không??” Người kia khó xử nói.

“Có thể, năm đồng tiền.” Lâm Tiêu giơ năm ngón tay đáp.

“Được được được, vậy ta lấy hai cái.” Người này tỏ vẻ vui mừng, nhanh chóng lấy ra mười đồng đưa cho Lâm Tiêu.

Điều này khiến cho cô bé Anh Túc bên cạnh kinh ngạc không thôi.

Cái gì?

Năm đồng tiền?

Lâm Tiêu này thật xấu xa!

Cô bé vốn dĩ không có khái niệm về giá trị đồng tiền, nhưng vừa rồi cũng hiểu được một ít, một cái bánh nướng mất ba đồng, một viên kẹo thủ công thì một đồng.

Mà vừa rồi Lâm Tiêu chỉ dùng một phần năm của viên kẹo thủ công để làm ra một cái kẹo bông gòn mà thôi.

Điều này tức là gì, cô bé Anh Túc niết ngón tay, ánh mắt mở lớn.

Lợi nhuận gấp hai mươi lần đó nha!!!

Xấu xa, thật quá là xấu xa!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui