Lâm Tiêu thu lại cuốn tranh, ném vào trong tháp Thiên Đạo.
Trận chiến báo thù đầu tiên đã kết thúc viên mãn.
Lâm Tiêu lại không có một chút đắc ý và tự mãn nào.
Sự đáng sợ của cường giả Đại Đế Cảnh, là điều mà không có bất cứ người bình thường nào có thể hình dung ra được.
Lần này sở dĩ thuận lợi như vậy, chỉ là dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa.
Cánh cổng phong ấn đầu tiên của Huyền Thiên Giới vừa mới bị phá, các Đại Để đều đã tỉnh lại từ cơn ngủ say.
Việc cấp bách nhất của bọn họ bây giờ chính là khôi phục thực lực.
Cho nên sau khi cảm nhận được khí tức của cánh cổng phong ấn, bọn họ mới mạo hiểm lớn đến như vậy, phân ra thần niệm chạy tới trước để tranh đoạt.
Năm Đại Đế kia, bao gồm cả Vạn Tượng Đại Đế, chính là bởi vì khinh địch, bị hắn và cô nàng Anh Túc đánh mạnh vào thần hồn.
Giống như đòn tấn công mạnh mẽ vừa rồi của Vạn Tượng Đại Đế, chính là sự giãy giụa cuối cùng.
Đợt tấn công này sau khi bị Lâm Tiêu chặn lại, đừng nói là hắn, cho dù là bất kỳ một cường giả Sinh Tử Cảnh nào tới, cũng có thể dễ dàng bóp chết vị Đại Đế này.
Mà Bất Tử Cốc Đại Đế, kẻ đã ném Lâm Tiêu và Can Anh Túc vào không gian hỗn loạn, hủy diệt toàn bộ Kiếm Ma Tông.
Tuyệt đối không phải là kẻ mà Vạn Tượng Đại Đế có thể so sánh được.
Một năm rồi.
Hắn rời khỏi Huyền Thiên Giới đã một năm rồi.
Bất Tử Cốc Đại Đế này cũng không biết trong một năm nay đã khôi phục tới trình độ nào rồi.
“Đại Tiêu Tiêu, Vạn Tượng Đại Đế xử lý xong rồi à?” cô nàng Anh Túc cũng bay tới.
Trước khi Vạn Tượng Tông bị thu lại, nàng ta đã xử lý xong mấy vị trưởng lão kia, ném vào trong cửa động của tháp Thiên Đạo rồi.
“Đúng vậy, Đại Đế này vẫn còn trong thời kỳ suy yếu, dù là muội cũng có thể xử lý được.” Lâm Tiêu cười đáp.
“Vậy tin tức của những Đại Đế khác, đã hỏi ra được chưa? Điểm đến tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
“Nhớ nha~ Đại Đế tiếp theo giao cho ta thử nhé, ta cũng muốn cảm nhận cảm giác tự tay đánh bại Đại Đế.” cô nàng Anh Túc không có chút bất ngờ nào đối với kết quả này.
“Người tiếp theo à, e là không thể giao cho một mình muội được.” Lâm Tiêu lắc đầu nói.
“Hả? Tại sao chứ, huynh đang coi thường ta sao!” cô nàng Anh Túc lườm Lâm Tiêu một cái, bất mãn nói.
Thực lực của nàng hiện tại đã đột phá tới Sinh Tử Cảnh hậu kỳ rồi, tuy là không thể đối đầu với một Đại Đế thực thụ.
Nhưng mà giày vò, xử lý mấy Đại Đế đang ở trạng thái suy yếu thì cũng không thành vấn đề.
“Điểm đến tiếp theo của chúng ta, đi Bất Tử Cốc.” Lâm Tiêu nói ra đích đến.
“Bất Tử Cốc? Sao đột nhiên lại thay đổi kế hoạch vậy?” cô nàng Anh Túc kinh ngạc hỏi.
Nếu là Bất Tử Cốc Đại Đế thì nàng ta đúng là không phải đối thủ.
Lâm Tiêu thấy đối phương lộ vẻ nghi hoặc, liền nói ra tin tức của một cánh cổng phong ấn khác.
Cô nàng Anh Túc hoảng hốt.
Vậy thì đúng là phải nhanh chóng tới Bất Tử Cốc một chuyến rồi.
Nếu không, ngộ nhỡ cánh cổng phong ấn này bị kẻ khác có được hoặc chiếm mất thì đúng là khóc một dòng sông luôn.
“Vậy chúng ta tiếp tục mở cánh cửa truyền tống đi chứ hả?” tiểu cô nương nghiêng đầu hỏi.
“Muội có khí tức tàn lưu của Bất Tử Cốc Đại Đế à?” Lâm Tiêu hỏi ngược lại.
“Ba cái thứ đó ta nào có chứ.” Tiểu cô nương Anh Túc lắc đầu đáp.
“Trùng hợp rồi, ta cũng không có. Thế cho nên chúng ta bây giờ phải nhanh chóng bay qua đó.” Lâm Tiêu nói xong, liền lập tức nhắm về một hướng mà bay đi.
Can Anh Túc theo sát phía sau.
..............
Nam Cương Thiên Vực.
Nơi nằm phía trên lãnh địa của thế lực Bất Tử Cốc.
Một cánh cổng lớn ẩn hiện, xuất hiện ở vị trí thiên cung, cánh cổng lớn này tỏa xuống phía dưới một loại khí tức bảy màu như lưu ly.
Những khí tức này không hề tan đi, cũng không bị bất cứ người nào hấp thu, mà là ngưng tụ thành một lôi đài ở phía dưới.
Vào ngày lôi đài dần hình thành, xung quanh khu vực này đều rơi vào một trạng thái phủ sương trắng xóa, có tiếng sấm rền bên trong.