Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Lấy một trăm trận làm chuẩn thì tính ra còn thừa mười sáu người.

Nếu đã như vậy, thì giết hết luôn đi.

Trên lôi đài, người từ ngoài bị cưỡng chế chuyển dịch lên lôi đài cả mặt đều là vẻ hoang mang sợ hãi. Bọn họ còn tưởng mỗi bản thân mình đen đủi, sau khi nhìn thấy trên đài toàn là người của Bất Tử cốc nhà mình thì tâm trạng có sự thay đổi.

“Tiền trưởng lão, sao ngài cũng bị kéo lên đây thế.”

“Còn có Vương trưởng lão và các trưởng lão khác cũng ở đây.”

“Quá điên rồ, hắn định một mình đối chọi với tất cả chúng ta?”

Một người thì sợ hãi, mười người thì có chút hoang mang, còn 100 người cùng lên một lúc thì còn gì để không tự tin. Hơn nữa mỗi người trong số bọn họ chỉ cần vứt ra một phép thần thông cũng đủ giết chết tên nhãi này.

“Tự tin xong chưa?” Lâm Tiêu lạnh nhạt lên tiếng.

Tất cả mọi trên đài và dưới đài đều tập trung tinh thần, thiếu niên này tham lam tới vậy, muốn một phát lấy luôn 100 liên thắng? Nhưng từ đầu tới cuối hắn lại rất bình tĩnh, chả nhẽ đối diện với 100 người hắn còn có cách gì để nắm chắc phần thắng?

“Tiểu tử bọn ta công nhận người mạnh, mạnh một các biến thái, mạnh tới mức làm bọn ta tâm phục, nhưng ngươi đừng quá tự đắc xem thường Bất Tử cốc chúng ta!!!” Một trưởng lão lên tiếng.

Mặc dù đại trưởng lão và các trưởng lão khác đã chết dưới tay thiếu niên này nhưng những người có mặt trên đài lúc nãy cũng còn có 5 trưởng lão Bán Đế. Nếu trận đấu bắt đầu chỉ cần những đệ tử sinh tử cảnh khác bao vây hắn, còn Bán Đế công kích từ sau thì chắc chắn có thể đối phó được. Vậy thì tên này lấy đâu ra tự tin mà thắng?

“Xem thường, các ngươi cũng xứng?”

Sau khi liếc mắt nhìn đám người trên lôi đài Lâm Tiêu lại ngẩng đầu nhìn cánh cổng phong ấn ở trên không trung. Hắn lẩm bẩm như đang tự nói với bản thân nhưng cũng giống như đang nói chuyện với ai đó.

“Lôi đài này có chức năng che đi nhận thức của những người đứng ngoài võ đài không?”

Nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy thì kể cả người đứng trên võ đài hay dưới võ đài mặt đều hoang mang. Đây là cái ý gì? Che nhận thức? Cần cái này làm gì? Hắn muốn làm gì? Chả nhẽ có thứ gì không thể cho người khác nhìn?

Khi mọi người còn đang thắc mắc thì lôi đài lại rung lên một cái, sau đó rào chắn đang trong suốt bỗng biến thành màu đen xì. Chỉ một lúc sau mọi người phía ngoài lôi đài không thể nhìn thấy bên trong nữa, kể cả tiếng động hay là linh thức.

Mọi người: “………”

Mẹ kiếp, thế mà biến đổi thật. Sao lôi đài lại nghe lời thế, thiếu niên này có giao dịch ngầm gì với lôi đài này sao.

Sau một trận kinh ngạc thì hình như mọi người cảm thấy bản thân đã hiểu cái gì đó. Nhưng cũng không ai có ý định rời đi ngay, dù gì lôi đài này cũng có giới hạn thời gian trận chiến này cũng sẽ không diễn ra quá lâu. Ngồi đây đợi cũng được.

Ở bên ngoài lôi đài đã vậy, người bên trong lôi đài còn kinh ngạc hơn. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Bọn họ không cảm nhận được thế giới bên ngoài nữa? Kẻ này rốt cuộc muốn làm gì.

Cầu xin tha thứ, không, đây là lôi đài sinh tử, kể cả có quỳ xuống xin tha cũng vẫn là kết quả như cũ.

Vào lúc này trên lôi đài cũng xuất hiện thời gian đếm ngược, nếu kết thúc thời gian đếm ngược mà vẫn chưa phân được thắng bại thì hai bên đều sẽ có kết cục chết! sẽ không phải vậy chứ…!

Mọi người đưa mắt nhìn mấy vị trưởng lão, hình như cùng nghĩ đến một khả năng. Chả nhẽ tên này định đồng quy vu tận với bọn họ ở đây? Vậy nên không muốn người ngoài nhìn thấy cảnh máu me mới muốn che lại?

Nhưng cũng đâu cần phải thế, vậy rốt cuộc tên này muốn cái gì?

Mấy trưởng lão cũng đưa mắt nhìn nhau rồi âm thần quyết định kế sách, nhóm người Bất Tử cốc có 100 người, bây giờ từ từ tản ra bao quanh thiếu niên kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui