Sau khi người này đâm vào bức tường trong hang động, hắn ta đã biến thành một xác chết.
"Thực sự xin lỗi, hắn hành động quá đột ngột cho nên ta nhất thời không kịp nương tay."
Lâm Tiêu mỉm cười xin lỗi, rồi nói tiếp.
"Ta nghe nói rằng giao những người của ma giáo ở cấp độ Luân Hải cảnh cho chính phái sẽ thưởng vàng. Vậy đầu của người này đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?"
Các độc giả thân mến, các bạn thấy truyện hay và ủng hộ truyện hãy bình luận bên dưới để ad biết với nhé, một bình luận của mọi người ủng hộ tinh thần team dịch rất nhiều ạ.
Sắc mặt của Tư Không Hạo chuyển từ đỏ sang đen. Hắn không ngờ tới tên tiểu tử này lại dám đánh trả. Hơn nữa lại ra một đòn công kích trí mạng.
Bốn cô nương và những đệ tử khác hoàn toàn chết lặng. Biến cố đột ngột xảy ra làm cho mọi người đều không dám tin.
Người này không phải tu vi mới chỉ là Tụ Linh cảnh thôi sao?
Chuyện gì vừa phát sinh vậy? vũ khí hắn dùng làm từ xương sao?
“Tên tiểu tử nhà ngươi dám giết Vương sư đệ. Chúng ta lên, giết chết hắn!!”
“Chỉ là một tên nhãi nhép Tụ Linh cảnh, Vương sư đệ chết quá thảm rồi.”
“Giết hắn, không thể để chuyện này truyền ra ngoài. Huyền m tông chúng ta sẽ rất mất mặt.”
“Muốn lấy đầu bọn ta đi đổi tiền thưởng, ngươi nằm mơ đi!”
Còn chưa đợi Tư Không Hạo nói bốn đệ tử kia đã cùng nhau lao về phía Lâm Tiêu. Bọn chúng nghĩ kẻ vừa rồi chỉ là quá bất cẩn nên Lâm Tiêu mới có thể giết được. Hơn nữa Vương sư đệ cũng là kẻ yếu nhất trong số bọn chúng.
Bây giờ bọn chúng đông hơn, để xem tên tiểu tử này làm được gì, xem còn đánh trả nổi không.
Tư Không Hạo không cản bọn chúng lại, thậm chí hắn cũng chả có cảm giác gì đối với vị Vương sư đệ vừa chết kia.
Chết thì cũng đã chết rồi, coi như chiến lợi phẩm hôm nay thu được sẽ bớt phải chia cho một người.
Một lúc sao bốn tên cầm kiếm lao về phía Lâm Tiêu mới phát hiện rằng đó chỉ là một hư ảnh. Còn người thật ở đâu rồi?
Một giây sau đằng sau lưng bọn chúng xuất hiện một bóng người.
Soạt soạt soạt soạt!
m thanh bị chém đồng thời phát ra cùng một lúc. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của bốn tên kia trên không trung.
Sau khi rơi xuống đất còn tạo thành một cái hố lớn. Bốn kẻ nằm im thin thít không biết sống chết ra sao.
Những người khác nhìn thấy cảnh này thì trong ánh mắt chỉ còn lại kinh sợ. Có thể coi một kích giết chết một người là sự ngẫu nhiên. Nhưng một kích đánh chết bốn kẻ thì chắc chắn có vấn đề.
Người thanh niên tu vi Tụ Linh cảnh này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Đặc biệt là lúc nãy hắn chỉ dùng một kích đã đánh bại bốn kẻ kia, nếu là bình thường thì tu vi cũng phải là Luân Hải cảnh tầng 3.
“Ngươi, rốt cuộc là ai? Muốn đắc tội với Huyền m tông đúng không?” Tư Đồ Hạo lạnh giọng quát Lâm Tiêu.
Những đồ đệ khác cũng bắt đầu lui về phía sau không dám tiến lên. Bọn họ có chút hoảng hốt.
“Ngươi nói chuyện buồn cười thật, ta là ai thì phải nói cho ngươi chắc? còn nói cái gì mà đắc tội với Huyền m tông của các ngươi, các ngươi muốn giết ta, chả nhẽ ta phải đưa đầu ra cho các ngươi chém?” Lâm Tiêu bật cười.
Mấy kẻ này quen thói ngang tàn, hay là quên đem não theo?
Huyền m tông, chỉ có hai Ma giáo được xếp trong thập đại tông môn của vương triều Đại Ngụy. Đầu tiên chính là Kiếm Ma tông đứng thứ bảy, còn một tông nữa chính là Huyền m tông đứng vị trí thứ mười.
Chỉ mới giao lưu vài câu với đám Huyền m tông này mà Lâm Tiêu đã cảm thấy đệ tử của Huyền m tông đúng là kém xa với Kiếm Ma tông nhà mình.
Phải biết rằng hắn đã hấp thụ không biết bao nhiêu ký ức của đệ tử Kiếm Ma tông. Cho nên bản thân cũng có chút phán đoán.
“Ngươi có thể ăn nói nghênh ngang!”
Tư Không Hạo lạnh lùng khen một câu sau đó quay đầu nói với ba đệ tử đằng sau.