Bảy nữ nhân nhìn vẻ mặt tham lam không hề che giấu của những kẻ trước mắt, người nào cũng nghiến răng tức giận.
Họ nhìn nhau một cái, ánh mắt quyết liệt.
“Muốn đưa hắn đi, vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi!” Mấy nữ nhân cùng đồng thanh đáp.
Không sai, bọn họ chính là hận muốn chết cái tên khốn này.
Khi tên khốn này rời đi một cách tuyệt tình, bọn họ thậm chí còn có ý nghĩ muốn tìm đối phương để cùng nhau chết đi.
Nhưng bất luận thế nào, cái tên xấu xa này cũng là người của bọn họ.
Bọn họ có thể đánh, có thể mắng hắn, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ khác động vào.
Đặc biệt là loại muốn dùng tên xấu xa này đem đi đổi phần thưởng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đó đúng là nằm mơ! Còn lâu mới có cửa nhé!
Bọn họ sẽ không cho phép điều đó.
“Hừ!! Đàn ông phụ bạc, hãy xem chuyện tốt mà ngươi gây ra đi!!”
“Ngươi ăn trộm cái gì không được, lại cứ phải đi cấm địa Hoang Cổ trộm bảo vật trấn tộc của người ta. Ngươi cần cái bia đá Tam Sinh này làm gì cơ chứ?”
“Ngươi thật quá xấu xa, quá đáng ghét!!!!”
Một trong số mấy nữ tử trừng mắt lườm Lâm Tiêu, trong lòng oán giận.
Lâm Tiêu: “…”
Các ngươi cứ việc mắng chửi.
Dù sao thì người bị chửi cũng chẳng phải ta, trong lòng ta rất an tâm.
Lâm Tiêu một chữ cũng không cãi lại, chỉ đang nỗ lực thử giải cấm chế và trận pháp trên người mình.
Không thể không nói, thủ đoạn giam cầm của mấy thiên kiêu nữ tử này thật đúng là mạnh.
Lâm Tiêu cảm giác trong chốc lát bản thân thật sự chẳng có cách nào rũ bỏ được mấy tầng trói buộc ở trên người.
Coong!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Bảy nữ tử ném bia đá Tam Sinh sang một bên.
Thứ này tuy là bảo vật hiếm thấy, nhưng trong mắt bọn họ, giá trị của tên xấu xa kia còn cao hơn gấp nhiều nhiều lần so với bia đá Tam Sinh.
“Hề hề hề, bia đá Tam Sinh là của ta rồi.”
“Để ta thu tấm bia đá này lại đã rồi tính.
“Bảo vật trấn tộc của cấm địa Hoang Cổ đó, chỉ cần có được thứ này, cho dù không lĩnh được phần thưởng thì cũng có sao đâu, dù sao thì ta chắc chắn là có lời rồi.”
Ngay lúc bảy nữ tử từ bỏ bia đá Tam Sinh, liền đem theo Lâm Tiêu chạy về hướng ngược lại.
Họ muốn nhân cơ hội này rời đi trước rồi tính.
Nhưng ngay sau đó.
Bọn họ bị ép phải dừng lại.
Bởi vì vòng tròn bao vây của mấy Đại Đế kia tuy là đã tản ra một số người đi tranh đoạt bia đá Tam Sinh, nhưng đại đa số người vẫn còn đang nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
“Trò dương đông kích tây này tốt thì tốt đấy, nhưng các ngươi dùng nhầm chỗ rồi.”
“Ta nói cho các ngươi biết, nếu không giao hắn ra đây thì các người đừng hòng rời đi.”
“Đừng phản kháng nữa, các ngươi cho rằng có thể địch lại bằng này người của bọn ta hay sao?”
Mà lúc này.
Đám người tranh đoạt đá Tam Sinh ở phía dưới, ngay lúc chạm vào bia đá Tam Sinh thì toàn bộ đều ngây ra tại chỗ.
Giống như toàn bộ thời gian đã ngừng lại.
Chuyện này khiến cho tất cả các Đại Đế đều kinh ngạc đến ngây ra.
Sao vậy?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chuyện này là sao thế?
“Ra tay!!!”
Cũng ngay lúc này.
Bảy nữ nhân trong nháy mắt liền có năm người xông ra.
Chỉ để lại hai người canh giữ Lâm Tiêu, năm người kia lại ra tay trước.