Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

"Ta tin hắn." Ma nữ Mị Hoặc truyền âm cho các tỷ muội khác.

"Có thể ở dưới tình huống như vậy, còn quay trở lại cứu người, nhân phẩm sẽ không có tệ đâu." Phiêu Miểu Muội Muội suy nghĩ một chút rồi nói.

"Cũng đúng, người như vậy tuyệt đối không thể nói một đằng làm một nẻo." 'Yên Vũ Muội Muội cũng gật đầu truyền âm nói.

Cùng với sự khẳng định của ba nữ tử, mấy nữ tử khác suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy nhân phẩm của công tử này không có vấn đề.

Các nàng đã từng trói đối phương một lần, để đối phương trói lại một lần, cũng hợp tình hợp lý.

Bảy nữ tử giao lưu ánh mắt, sau đó để Cổ trùng Lạc tỷ đại diện lên tiếng. "Vậy thì theo lời công tử, động thủ đi." Lạc tỷ mở miệng nói.

Bảy nữ tử đều buông lỏng khống chế đối với kiếm trận, để nó tự động vận hành.

Bản thân tạm thời không còn cảnh giác, ở trong trạng thái thả lỏng.

Lâm Tiêu cũng không do dự, nhìn thấy bảy nữ tử đều không phản kháng, lập. tức ra tay.

Bảy đạo ánh sáng trong nháy mắt bùng phát ra, thu bảy nữ tử vào trong Thiên Đạo Tháp.

Hắc hắc!! Bảy loại ý cảnh hiếm thấy đến tay!!

Hơn nữa, tư chất thiên phú của bảy nữ tử này so với một trăm vị Đại Đế trong kiếm trận cộng lại còn mạnh hơn.

Để các nàng ở trong Thiên Đạo Tháp làm 'giá trị kinh nghiệm rồi tính tiếp. Không phải là hắn lừa người. Hắn chỉ nói trói lại một lần, cũng không nói trói bao lâu.

Nghĩ đến trước đó, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều bị giam cầm trói buộc, ngoại trừ có thể nói chuyện, những thứ khác đều không thể động đậy.

Còn hắn chỉ nhốt các nàng trong Thiên Đạo Tháp.

Dù sao trong Thiên Đạo Tháp cũng không có nguy hiểm gì, Lâm Tiêu trói” mà không có chút áy náy hay bất an gì.

'Thậm chí, Lâm Tiêu còn liên tục than thở, hắn đúng là quá mềm lòng, quá mềm lòng, hết thảy sai lâm đều tự mình gánh chịu...

Lúc này, Can Anh Túc cũng đã xử lý xong mấy vị Đại Đế còn lại, toàn bộ đều “hôn mê bất tỉnh'.

Trong kiếm trận ngoại trừ nàng và Lâm Tiêu đang đứng, những Đại Đế khác hoặc là hôn mê, hoặc là nằm trên mặt đất rên rỉ.

"Ê!? Mấy nữ tử kia đâu?" Can Anh Túc nhìn trái ngó phải, hiếu kỳ hỏi.

"Ồ ồ, các nàng cảm thấy áy náy với ta, tự nguyện tiến vào Thiên Đạo Tháp. chịu phạt." Lâm Tiêu nói.

"AI?" Can Anh Túc nghi hoặc nhìn Lâm Tiêu.

Vừa nãy nàng chỉ chú ý mấy vị Đại Đế kia, không nhìn thấy mấy nữ tử này biến mất như thế nào.

Nhưng nói tự nguyện, nàng lại không tin. Chẳng lễ nói...

Mấy nữ tử này với Đại Tiêu Tiêu, còn có chuyện gì khác mà người ta không biết sao?!

"Vậy kiếm trận này thì sao? Kiếm trận này nhìn không giống bình thường, nếu các nàng tự nguyện tiến vào, thì phải thu kiếm trận lại rồi mới tiến vào chứ?" Can Anh Túc nhìn chằm chằm Lâm Tiêu hỏi.

Lâm Tiêu sửng sốt một chút, chớp mắt mấy cái.

"Tiểu nha đầu, sao ngươi lại không hiểu nhân tình thế thái như vậy."

"Cái này gọi là, phí tổn tỉnh thần."

Lâm Tiêu chính nghĩa nói.

Can Anh Túc: '..."

Lâm Tiêu nói xong, cũng mặc kệ tiểu nha đầu này tin hay không.

Hắn đem cá đống Đại Đế trong kiếm trận thu vào Thiên Đạo Tháp, sau đó đi tới khu vực khống chế của cả kiếm trận.

Đối với hắn mà nói, muốn khống chế tòa kiếm trận không người quản lý này, quả thực quá đơn giản.

Chỉ mấy hơi thở, Lâm Tiêu vung tay lên, liền đem kiếm trận thu vào trong nhãn trữ vật của mình.

Mượn tạm một chút.

Sau này có cơ hội sẽ trả lại cho các nàng.

Cũng chính là lúc Lâm Tiêu thu đi kiếm trận.

Một vật trong ngực hắn, đột nhiên phát sáng toả ra ánh sáng nóng hổi.

Là mảnh vảy rồng mà Phong Bạo Long Vương Ngạo Hưng từ giới tôn hoàng đưa cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui