Chương 147
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cửu U Trấn Ma Ấn của hắn đã được tăng cường rất nhiều.
“Lên!” Lâm Tiêu nói một tiếng.
Cả người hắn chống lại trọng lực mà đứng lên.
Điều này khiến những người bên dưới kêu lên.
Người vừa rồi bị ép xuống không thể nhúc nhích bây giờ đã có thể đứng dậy.
Chuyện này chuyện này…
Ngay sau đó, Lâm Tiêu lại lấy ra hai chai dịch thạch nhũ và uống một hơi cạn sạch.
Cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể, hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Bịch! !
Bước một bước nặng nề về phía trước, Lâm Tiêu đã đến bậc thứ 91 của Thiên Thê.
Răng rắc răng rắc.
Xương trong cơ thể phát ra âm thanh tách như ra khỏi người.
“Ha ha ha, chính là?” Lâm Tiêu kêu lên một tiếng.
Hắn vừa điên cuồng vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn, vừa thêm một bước.
Bịch!
Bậc Thiên Thê chín mươi hai!
Trước khi Lâm Tiêu khiêu chiến Thiên Thê, vẫn còn chín bình Thạch Chung Nhũ Dịch.
Vừa rồi dùng hết hai bình, bây giờ lại dùng hai bình, còn lại năm bình.
Hi vọng năm bình này có thể duy trì tới cuối cùng.
Mượn sức mạnh to lớn mà Thạch Chung Nhũ Dịch mang lại, Lâm Tiêu không ngừng tiến về phía trước.
Bang!
Tầng thứ chín mươi ba.
Còn bảy tầng nữa.
Xương cốt trên người hắn vang lên tiếng răng rắc cực kỳ rõ rệt, nghe cứ như muốn gãy ra tới nơi vậy.
Cơn đau đớn kịch liệt không ngừng kích thích Lâm Tiêu.
Nhưng ánh mắt kiên định của Lâm Tiêu thì chưa từng thay đổi.
Hắn vốn có chút bệnh ám ảnh cưỡng chế.
Một trăm tầng giờ đây chỉ còn lại bảy tầng, nếu lúc này mà từ bỏ, thì sau này tu luyện nhất định sẽ bị phân tâm.
Mà ở cái thế giới huyền huyễn này, thực lực càng mạnh thì mới có thể bảo vệ được bản thân.
Bây giờ hắn mới chỉ là Tụ Linh Cảnh, trong mắt thiên hạ, chỉ là con sâu cái kiến.
Trở nên mạnh mẽ mới là chuyện quan trọng nhất.
Bang!!
Tầng thứ chín mươi tư.
Cơ thể Lâm Tiêu bắt đầu run rẩy không ngừng, rất nhiều mao mạch trong cơ thể bắt đầu nứt vỡ.
Cũng may mà Thạch Chung Nhũ Dịch vẫn có hiệu quả trị thương nhất định.
Sau khi vận chuyển mấy Chu Thiên, huyết quản đã hoàn toàn được chữa lành.
Nhưng cũng chính vì vậy mà năng lượng của Thạch Chung Nhũ Dịch cũng đã bị tiêu hao cạn kiệt.