Chương 165
Không thì sao chứ.
Nói đây đều là bản thân lĩnh ngộ tạo nên sao?
Vậy thì có lẽ người khác sẽ không tin.
Vì vậy, tốt hơn hết là tạo ra một sư tôn không có thật, lừa gạt mọi người cũng được.
Quả nhiên, sau khi ba người Lạc tông chủ nghe những lời của Lâm Tiêu, họ đã tin 90% rồi.
Điều này cực kỳ ăn khớp với suy đoán trong lòng họ.
Xem ra lai lịch của người này lớn hơn so với bọn họ tưởng tượng rất nhiều.
Tuyệt đối không được đắc tội với đối phương.
Đây là lời cảnh báo của ba người họ đối với nội tâm của mình.
“Vậy thì, đại nhân, ngài có hứng thú muốn đến công hội luyện đan sư làm khách không? Sau khi bọn họ biết thực lực của ngài, họ nhất định sẽ thể hiện thành ý cao nhất.” Tả Cúng Phụng nói.
Hắn ta là người đến từ công hội luyện đan sư.
Nếu như thiếu niên trước mắt có thể gia nhập công hội thì thật sự là một chuyện vô cùng tuyệt vời.
“Không có hứng thú.” Lâm Tiêu không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
“Khụ, vậy bất cứ khi nào đại nhân có hứng thú, hoặc nếu bạn có bất kỳ nhu cầu gì, ngài có thể đến công hội luyện đan sư bất cứ lúc nào.
Lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh ngài.”
“Đại nhân, đây là lệnh bài thân phận của ta, lúc nào ngài đến đưa nó ra là được.”
Tả Cúng Phụng đưa lệnh bài bằng cả hai tay.
Hắn ta không ngạc nhiên khi bị đối phương từ chối.
Một luyện đan sư đỉnh cấp như vậy từ chối là điều bình thường.
Hắn ta chỉ cần bày tỏ thái độ của mình và của công hội luyện đan sư là được.
Lâm Tiêu nghĩ một chút rồi nhận lấy lệnh bài.
Hắn nghĩ rất đơn giản, nếu như sau này trong khi luyện đan thiếu nguyên liệu nào đó, cầm thứ này đến công hội luyện đan sư có thể sẽ rất dễ dàng tìm được.
Sau khi Lâm Tiêu nhận lấy lệnh bài, bầu không khí trong phòng luyện đan rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Lâm Tiêu đã thu một viên thuốc Huyền Minh Phá Cảnh Đan của nhất khí đan sưng và đưa một viên cho Lạc tông chủ.
Điều này khiến cho Lạc Tông chủ vô cùng kích động.
Sau khi nhiều lần nói cảm ơn nhiều lần, ông ta nhanh chóng đưa nó cho Lạc Vũ Thương.
Lâm Tiêu nói vài câu với hai luyện đan sư, anh ấy đã tìm thấy một địa điểm trống để tu luyện “Thiên Lý Đằng Quang Quyết”.
Còn hai ngày nữa là bất đầu di tích Vô Cực rồi.
Hắn muốn cố gắng tu luyện thiên giai pháp quyết thành thạo hơn trong vòng hai ngày này.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt.
Hai ngày đã trôi qua.
Lưu Vân tông cũng phái một nhóm người đến gần di tích Vô Cực đó.
Trong những năm trước, những người dẫn đội đều là những trưởng lão nội môn Toàn Đan cảnh nhưng lần này thì khác.
“Cha, vì sao lần này cha lại tự mình dẫn đội?” Lạc Vũ Thương bất lực nhìn cha hỏi.
Lúc này dáng vẻ của nàng ta trông hề không yếu ớt chút nào.
Cả người tràn đầy năng lượng, đôi mắt long lanh.