Chương 187
Trực tiếp nói lời cáo từ với vị nữ nhân mang đầy hơi thở nguy hiểm này.
Quả nhiên một giây sau thân ảnh hồng y biến mất, Lâm Tiêu cảm thấy nguy hiểm đang tới gần.
Trường kiếm xuất hiện trong ta, sau đó hắn triển khai cảnh ý của bản thân.
Nhưng không phải kiếm ý mà lại là cảnh ý được hấp thụ khi tham gia khiêu chiến Thiên Thê.
Trọng lực cảnh ý.
Lúc đánh nhau với hai tên áo vàng lúc trước hắn cũng dùng tới cảnh ý này.
Trực tiếp đè đối phương xuống đất, khiến cho đối thủ không thể chống cự.
Bang!
Bên ngoài trọng lực cảnh ý hắn còn huy động thêm kiếm ý để hộ thân.
Một giây sau nữ nhân hồng y kia xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu.
Chỉ cách khoảng một bàn tay, gần như hai người có thể chạm vào nhau.
Lâm Tiêu còn có thể nhìn thấy rõ từng giọt máu đang chảy xuống trên cằm đối phương, còn có hai con mắt linh động hoạt bát.
Hắn còn chú ý tới con ngươi của đối phương không phải màu đen mà là một màu đỏ.
“Hả? trọng lực cảnh ý” nữ nhân nghi hoặc lẩm bẩm.
Nàng ta cảm thấy có trọng lực chèn ép lên cơ thể làm ảnh hưởng tới tốc độ của nàng ta.
Nhưng Lâm Tiêu lại kinh ngạc phát hiện mặc dù trọng lực chèn ép lên cơ thể nàng ta, nhưng lại không thể áp được nàng ta xuống đất.
“Ta không muốn ra tay với ngươi, xin hãy…..” Lâm Tiêu nói.
Nhưng hắn còn chưa nói được hết câu thì từ trong người của nàng ta đã phun ra một làn sương máu đáng sợ.
“Phốc!!” Lâm Tiêu chỉ thấy lồng ngực mình đau nhói.
Hắn vội vã cúi đầu nhìn chỉ thấy tay của nàng ta đã đâm hẳn vào người hắn.
Vào thời khắc nguy cấp Lâm Tiêu thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn.
Như vậy mới chặn đứng được bàn tay đang định đâm thêm.
Sự biến hoá này làm cho nàng ta cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhân một giây nàng ta mất tập trung Lâm Tiêu túm lấy cái tay này.
“Cút cho ta!!” Lâm Tiêu tức giận quát lên sau đó muốn ném đối phương ra.
Lúc này lại có biến dị xảy ra, khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau.
Màn sương máu trong người nữ tử lại bay ra, điên cuồng thấm vào trong cơ thể Lâm Tiêu.
“Hả?”
“Hả?”
Cả hai cùng sững sờ.
Khuôn mặt nữ tử mặc y phục màu đỏ tràn đầy sự kinh ngạc, hoài nghi và…một chút hưởng thụ.
Đồng tử màu đỏ thẫm của nàng ta, trong nháy mắt liền rút thành màu đỏ nhạt.
Bất kể là tinh thần hay thân thể, nàng đều cảm thấy thoải mái,sung sướng vô cùng.
Thậm chí còn có chút xúc động, muốn than nhẹ.
Hơn nữa, kể từ khi nàng ta có kí ức tới giờ, đây là lần đầu tiên không muốn giết người nữa.
Chuyện này là sao vậy?
Nữ tử mặc y phục màu đỏ nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, nhìn về phía thiếu niên trước mặt, lại nhìn đôi bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.