Chương 339
“Cảm tạ ơn cứu mạng của Lâm huynh!” Khương Lãng định đứng dậy hành lễ với Lâm Tiêu.
Bất kể thế nào, Lâm Tiêu quả thực đã cứu hắn.
Khi trúng một đòn cuối cùng kia, hắn cảm nhận được bản thân đã rơi xuống dòng sông, mất đi ý thức.
Nếu không có Lâm Tiêu ra tay, rất có thể hắn đã bị chết đuối đưới đáy sông, hoặc là bị yêu thú khác tấn công cũng chưa biết chừng.
Lâm Tiêu này cứu hắn lên bờ, lại cho hắn uống đan dược trị thương, đây là sự thật.
Lúc này, ấn tượng của Khương Lãng về Lâm Tiêu đã có chút thay đổi.
Lâm Tiêu ấn Khương Lãng xuống, giả bộ hỏi thăm: “Khương huynh không phải là mới rời khỏi Kiếm Ma tông không lâu sao? Sao đột nhiên lại biến thành thế này? Những người khác của thánh địa đâu rồi?”
Khương Lãng nghe những lời này, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn mờ mịt về vụ tập kích lần này.
Nơi này lại đột nhiên xuất hiện yêu thú Hóa Đỉnh Cảnh, lại còn nhất quyết cho rằng hắn và tôn thượng gì đó có liên quan đến nhau, cứ như gặp quỷ vậy.
Khương Lãng trầm mặt, nhanh chóng kể hết đầu đuôi câu chuyện một lượt.
Can Anh Túc quay đầu đi chỗ khác, cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình.
Lâm Tiêu thì lại ‘nghiêm túc’ lắng nghe.
“Không ngờ nơi này lại xuất hiện yêu thú Hóa Đỉnh Cảnh, thật khiến người ta bất ngờ.
Khương huynh, huynh mau chóng vận công trị thương đi.
Tiểu cô nương, ngươi mau qua đây trông chừng giúp đi, ta đi thông báo tin này cho Kiếm Ma tông, đây không phải là chuyện nhỏ đâu.” Lâm Tiêu nghiêm túc nói.
Đồng thời, hắn cũng truyền âm cho Can Anh Túc một câu.
“Trông kỹ hắn đấy, đừng để hắn chạy mất, ta đi một chút rồi về.”
Can Anh Túc nhìn hắn bằng vẻ kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý.
Khương Lãng cũng không nghi ngờ hắn, sau khi nói cảm ơn lần nữa thì lập tức vận công trị liệu.
Hắn cũng nhất định phải nhanh chóng báo tin này cho thánh địa.
Còn về hành vi của Lâm Tiêu và Can Anh Túc, tuy hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không tìm ra được lí do khác.
Nếu hai người này muốn hại hắn, vậy thì lúc hắn hôn mê có thể ra tay mà, hoàn toàn không cần phí công đi đường vòng như vậy.
Thân hình Lâm Tiêu khẽ động, liền lập tức rời khỏi nơi này.
Nhưng hắn không về Kiếm Ma tông, mà là lượn một vòng, sau đó chui đầu vào trong dòng sông.
Nếu hắn không xuất hiện, vậy thì với trạng thái này của Khương Lãng, đoán chừng phải hôn mê một hai tiếng.
Nếu như vậy, cơ duyên của hắn, nói không chừng, chính là nằm dưới đáy sông, hoặc là thuận theo dòng chảy của sông, trôi về nơi nào đó.
Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu bắt đầu lặn xuống dưới đáy sông, tìm kiếm một đường.
Sau khi tìm kiếm chừng mười mấy dặm, bên bờ sông xuất hiện một thác nước trên vách núi cao cả ngàn trượng.
Nhìn thấy thác nước này, mắt Lâm Tiêu sáng lên.
Nơi này hắn rất quen thuộc mà.
Nơi chứa ‘cơ duyên của khí vận chi tử’ tiêu chuẩn.
“Phá!” Lâm Tiêu chém ra một luồng kiếm quang.
Dòng thác trên vách đá cao ngàn trượng bị chặn đứng, nước ngừng đổ xuống.