Chương 342
Từng đợt chuông cổ vang lên quanh tai hắn, kiếm thông với thần thức, hòa hợp tới từng ngóc ngách trong cơ thể.
Như đưa người ta vào đường đại đạo.
Kiếm và tâm, bản chất dung hợp thành một……
Lâm Tiêu đứng im tại chỗ, hắn đắm chìm vào từng tiết tấu.
Giống như nhận được truyền thừa từ ngàn xưa, được kiếm tâm dẫn dắt.
Lâm Tiêu cứ đứng như vậy một ngày một đêm, ngày hôm sau hắn mới từ từ tỉnh lại.
Chỉ cảm thấy linh hồn được thanh tẩy không còn một chút nhơ nhuốc nào.
Một luồng kiếm ý mạnh mẽ bùng lên trong mắt hắn.
Kiếm ý cảnh ý không cần lĩnh ngộ, tự động đột phá bậc 9.
“Kiếm Tâm Xuyên Minh!” Lâm Tiêu lẩm bẩm trong miệng.
Hắn không nghĩ tới bản thân đánh bừa đánh bãi vậy mà lại lĩnh ngộ được Kiếm Tâm Xuyên Minh.
Đây là một cảnh giới mà kiếm tu bây giờ không thể đạt được, cảnh giới này thuộc về kiếm tu thời cổ xưa, mà bây giờ có lẽ không còn tồn tại nữa.
Có được Kiếm Tâm Xuyên Minh có thể coi hắn đã lĩnh ngộ được cấp cao nhất của kiếm ý, chỉ cần một cái liếc mắt hắn có thể nhìn thấy tất cả các bộ kiếm pháp.
Hơn nữa hắn có một loại cảm giác, khi hắn đạt được Hoá Đỉnh cảnh, thì năng lực của Kiếm Tâm Xuyên Minh sẽ có uy lực cực lớn.
Lâm Tiêu thu hồi suy nghĩ từ từ bình tĩnh lại.
Thu hoạch lần này lớn hơn hắn tưởng, sau một hồi tìm kiếm quanh động xác định không còn sót gì hắn mới rời đi.
Lúc quay lại bên bờ sông, Khương Lãng vẫn đang phục hồi vết thương.
Thấy hắn trở về Can Anh Túc nhìn hắn một cái tỏ vẻ bất mãn: “Ngươi cứ đi đi về về, đi luôn cả một ngày, làm ta ở đây buồn chết mất.”
“Có chút chuyện nên mất thời gian, hình như Khương huynh chưa hồi phục.” Lâm Tiêu nói
Hắn hoài nghi nhìn Khương Lãng, khí vận trên người đối phương đã từ từ quay về lúc đầu.
Nhìn thấy vậy Lâm Tiêu nở một nụ cười nhạt.
Nếu là người khác, đã mất hết tu vi lại còn bị cướp cơ duyên thì vận khí trên người sẽ biến mất hoàn toàn.
Nhưng Khương Lãng vẫn còn giữ được vận khí so với người bình thường.
Điều này chứng tỏ hắn cứu đúng người rồi.
Con dê béo này vẫn có thể thịt được tiếp, chỉ là cần thời gian để vỗ béo thôi.
Trong khi Lâm Tiêu nhìn con dê béo, Khương Lãng từ trong cơn mê man tỉnh lại.
Hắn nhíu chặt lông mày, không biết tại sao hắn cảm thấy bản thân hình như vừa mất đi một thứ rất quan trọng.
Là cảnh giới tu vi sao? Hình như cũng đúng, nhưng hình như cũng không phải.
Chỉ có một chuyện may mắn duy nhất, đó là hắn được hai người Lâm Tiêu kịp thời cứu giúp, được dùng đan dược kịp thời nếu không thì mạng cũng chả giữ được.
Sau này vẫn còn có thể tiếp tục tu luyện.
Khương Lãng đứng lên, khom người cảm tạ Lâm Tiêu và Can Anh Túc: “Cảm tạ hai vị đã ra tay giúp đỡ, phần đại ân này Khương mỗ sẽ ghi mãi trong lòng.”
“Khương huynh khách khí rồi, loại chuyện này kể cả người khác gặp phải ta cũng sẽ ra tay giúp đỡ.” Lâm Tiêu khách khí đáp lại.
Can Anh Túc đứng cạnh bĩu môi, ai bảo thế.
Nếu là một mình nàng ta gặp thì nàng ta giết quách cho nhanh.
Khương Lãng chỉ biết cười khổ.
Nếu là hắn thì có lẽ hắn sẽ cướp nhẫn trữ vật, còn về phần người khác sống chết ra sao hắn không quan tâm.
Sống thì sống, mà chết thì chết.
Hơn nữa hắn là thánh tử của Thái Tuế thánh địa, nói về tài phú thì đương nhiên hơn hẳn những người bình thường.