Chương 460
Thì ma vật cũng đã phát hiện ra Lâm Tiêu rồi.
Ầm!! một tiếng vang lên.
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn lao nhanh về phía Lâm Tiêu, tốc độ nhanh không tưởng.
Chỉ với một nhịp thở hắn đã vọt tới trước mặt Lâm Tiêu.
Nhân loại!
Vậy mà là một nhân loài!
Ánh mắt người thằn lằn loé lên sự điên cuồng, nó không biết đã bao lâu rồi chưa được gặp nhân loại.
Hơn nữa, trên người kẻ này còn có một mùi hương, linh khí trên người tên nhân loài này cũng yếu hơn hắn.
Đến nào bảo bối!
Xoẹt!!
Người thằn lằn giơ móng vuốt lên, nó còn đang nghĩ nên ăn từ đâu cho ngon, từ trên xuống hay từ dưới lên.
Vào đúng khoảnh khắc này, khi móng vuốt của nó chỉ còn cách khoảng 2m nữa, thì đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé của tên nhân loài kia bắt được.
Trong mắt của người thằn lằn lộ ra vẻ hoảng mang, chuyện gì thế này? Bị bắt được?
Một đạo kiếm khí sắc bén loé lên, đồng tử của người thằn lằn bỗng chốc co lại, từng lớp vảy trên người đều dựng lên như đang cảnh báo.
Một loại……uy lực!
Không xong rồi!
Không thể cưỡng ép đối đầu!
Người thằn lằn phun ra một luồng sương, cả cơ thể nó nhanh chóng lùi lại mấy chục mét.
Nhưng cái móng kia của nó vẫn đang nằm trong tay của tên nhân loại.
“Ô~ tự giật đứt tay để tìm đường sống, thằn lằn đúng là thằn lằn.” Lâm Tiêu vứt cái tay đi miệng lại lẩm bẩm một câu.
Một kiếm chưa đủ thì thêm kiếm nữa, Lâm Tiêu vung tay lên lại thêm một đạo kiếm quang được chém ra.
Người thằn lằn trợn mắt, mồm cũng muốn há hẳn ra.
Ầm ầm!
Một ngọn lửa tím cuồn cuộn tuôn ra từ người thằn lằn lao về phía nhân loài kia.
Đây đã là chiêu cuối cùng của hắn, nếu không thể gi.ết ch.ết tên kia thì hắn chỉ còn nước chạy.
Sức mạnh của tên nhân loài này không phải đến từ sự linh lực.
Tên này quá xảo quyệt, vượt qua cả dự liệu của nó.
Ngay cả khi nhìn thấy ngọn lửa tím này tên nhân loài kia cũng chả có chút gì biểu hiện vẻ sợ hãi, hơn nữa hắn còn chả có ý trốn tránh.
Hả?
Này, tên này định là cái gì vậy.
Đây là yêu hoả bảo mệnh của nó, nhân loại cấp từ Hoá Đỉnh cảnh trở xuống không thể phản kháng lại được.
Nhưng mà khi ngọn lửa chạm vào kiếm quang, ngọn lửa mà nó vẫn luôn kiêu hãnh bị kiếm quang cắt ra làm đôi.
Kiếm quang xuyên qua ngọn lửa, uy lực vẫn mạnh như trước lao về phía nó.
Một tiếng kêu thảm vang lên.
Người thằn lằn bị kiếm quang chém qua người gục xuống ngay lập tức.
Trước khi chết nó vẫn kịp nhìn thấy cảnh ngọn lửa bảo mệnh của mình bay về phía nhân loài kia, sau đó dừng lại một cách kỳ quái.