Chương 67
Có chuyện gì vậy? Ban nãy còn tỏ ra không hứng thú cơ mà.
Sao đột nhiên lại hưng phấn vậy.
Thật là kỳ lạ
Mười mấy phút sau.
Hai người tới một tòa các hào hoa của đỉnh phong.
“Sư tôn, vị này chính là người lần trước đã cứu đồ nhi.” Lục Minh Nguyệt nói với ông lão mái tóc hoa tiêu đang ngồi bên cạnh lò luyện đan ở phía trước.
“Đệ tử Lâm Tiêu, bái kiến Kiều trưởng lão.” Lâm Tiêu rất khách khí chào hỏi.
Kiều trưởng lão quay đầu lại nhìn Lâm Tiêu, trong mắt lóe lên vài phần kinh ngạc.
Dựa vào tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ tư, lại có thể dùng một kiếm chém chết cường giả Luân Hải cảnh, nhất định là một thiên tài, không có gì phải bàn cãi rồi.
Người trẻ tuổi như vậy, chỉ e là không bao lâu sau sẽ bộc lộ tài hoa xuất chúng ngay thôi.
Ông ta gật đầu, nói: “Người trẻ tuổi, phẩm cách rất tốt, nếu đã cứu đệ tử của ta, thì chính là khách quý của Đan Thanh Phong ta rồi.
Sau này nếu có bất cứ chuyện gì liên quan đến luyện đan, có thể trực tiếp tới tìm ta, chỉ cần ngươi chuẩn bị đủ nguyên liệu, ta sẽ đích thân luyện chế cho ngươi.”
Lục Minh Nguyệt nghe thấy sư tôn nói vậy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Lời hứa này của sư tôn, cũng quá lớn rồi.
Phải biết rằng, ngoại trừ người của Kiếm Tông môn, trong vòng ngàn dặm quanh đây, cường giả muốn nhờ sư tôn cô luyện đan nhiều vô kể.
Cho dù là cường giả Toàn Đan cảnh, cũng đã có không ít rồi.
Nhưng cho dù bọn họ có ra giá cao cỡ nào, có luyện giúp hay không thì còn phải xem tâm trạng của sư tôn.
Lâm Tiêu cũng đương nhiên hiểu được, lời hứa này quả thực quá tốt.
Nghĩ tới tờ giấy vay nợ trong tay kia.
Hắn mở miệng nói: “Kiều trưởng lão, vãn bối quả thực có nhu cầu luyện đan.
Kiều trưởng lão và Lục Minh Nguyệt nghe Lâm Tiêu nói thì có chút sững sờ.
Nhanh vậy đã có yêu cầu luyện đan rồi?
Lúc này Lục Minh Nguyệt mới hiểu, Lâm Tiêu lần này đến Đan Thanh Phong, chắc là vì luyện đan.
Mà lại không biết sư đệ Lâm Tiêu muốn luyện loại đan gì.
Nếu chỉ là đan dược dùng cho Tụ Linh cảnh, nàng có thể làm được.
“Ngươi nói đi, nếu là đan dược bình thường, ta có thể luyện ngay cho ngươi.” Kiều trưởng lão rất tự nhiên nói.
Một tên tiểu tử Tụ Linh cảnh thì cần đan dược gì chứ, đừng nói cho không một lần, có cho nhiều lần thì cũng chả hao tổn gì tới Đan Thanh Phong của bọn họ.
“Tiểu bối muốn luyện đan Đằng Nguyên đan.” Lâm Tiêu nói.
Nghe thấy Đằng Nguyên đan, cả hai người đối diện có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Người ở Tụ Linh cảnh dùng đan dược cũng là chuyện bình thường.
Đằng Nguyên đan là đan dược cho người ở Luân Hải cảnh.
Chắc là Lâm Tiêu chuẩn bị sau này dùng.
Nguyên liệu để luyện Đằng Nguyên đan cũng có chút quý giá, nhưng đây không phải một yêu cầu quá đáng.
“Được, ngươi sang bên kia một lát, ta –”