Vậy là đã được hơn một tuần cô học ở Royal, mặc dù không thích bọn học viên ở đây lắm nhưng cô cũng đâu khác gì chúng, đến lớp chỉ để ngủ, ngủ chán rồi về nhà. Haizz, không biết cô đến trường này làm cái quái gì nữa.
Hôm nay là thứ 5, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ở đâu đó có tiếng chim hót líu lo nghe thật vui tai. Thiên Nhi chống cằm nhìn ra cửa sổ, nhìn xuống sân trường, những cánh hoa bằng lăng tím bị làn gió nhẹ thổi qua rơi rụng xuống đất, cảnh tượng thật đẹp. Nhưng có người lại nhẫn tâm phá vỡ khung cảnh thơ mộng đó. Minh Châu vừa đến lớp, nhìn thấy Thiên Nhi đang nhìn gì đó ngoài kia, không thích tí nào nên mở miệng châm chọc, đến bản thân Minh Châu cũng không rõ lý do tại sao mình làm thế, hình như bọn họ có thù từ kiếp trước.
- “ Sao mấy hôm nay không thấy hotboy đến nữa vậy, không phải cô bị đá rồi chứ. “
Thiên Nhi liếc mắt nhìn Minh Châu, cô ta đúng là thành phần chuyên phá hoại cảnh đẹp của người khác mà.
- “ Liên quan đến cô sao? Nếu không thì im giùm đi, hoa khôi ạ! “
Minh Châu đành im lặng, hậm hực đi về chỗ, đúng là không liên quan đến cô thật, cô với Thiên Duy có quan hệ gì đâu chứ.
Giờ học, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, nở nụ cười dịu dàng với đám học viên, cô nói:
- “ Hôm nay lớp ta có thêm một bạn học sinh mới! “
Ở dưới bắt đầu ồn ào, tò mò bàn tán về học sinh mới.
Cô giáo nhíu mày tỏ ý không vừa lòng
- “ Các em trật tự nào, em vào đây. “
Cả lớp đồng loạt nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt hiếu kì tất nhiên là trừ một người đang mải ngắm cảnh không để ý gì đến xung quanh.
Ngoài cửa lớp, một cô gái từ từ bước vào, cả lớp tròn mắt nhìn, xinh thật. Trên bục là một cô gái rất xinh, làn da trắng hồng, đôi mắt nâu to tròn, đôi môi anh đào quyến rũ, mái tóc nâu hạt dẻ uốn xoăn nhẹ nhàng trông cô ấy không khác gì búp bên barbie. Cô ấy nở một nụ cười cực đáng yêu làm đám con trai đổ rạp, còn đám con gái, mặc dù không muốn nhưng cũng phải công nhận cô ấy rất xinh.
- “ Xin chào, mình là Hoàng Thiên Vy rất vui được làm quen. “ - Lại cười.
- “ Bạn xinh thật đấy!!! “ - Ở dười, đám nam sinh bắt đầu ồn ào.
- “ Bạn từ đâu chuyển đến trường này vậy? “
- “ Mình là du học sinh mới từ Anh về, hồi nhỏ mình sống ở đây. “
- “ Nhà bạn ở đâu? “
- “ Cô ơi, em ngồi ở đâu ạ? “ - Sau một hồi trả lời đủ thứ chuyện cho đám học viên bên dưới, Thiên Vy ngó nghiêng khắp lớp.
- “ À em có thể... “
- “ Thiên Thiên ! “ - Chưa để cô giáo nói hết câu Thiên Vy đã chặn họng cô
Thiên Thiên? Trong đầu cả lớp và cô giáo chủ nhiệm là một dấu chấm hỏi to đùng, lớp này đâu có ai tên là Thiên Thiên đâu?
Thiên Vy không để ý đến mấy chục cặp mắt đang nhìn mình với vẻ khó hiểu, cô chạy đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, nhìn ngó một hồi rồi bất chợt ôm chầm lấy Thiên Nhi. Cả lớp trố mắt tập 2. Còn Thiên Nhi, đang mải ngắm cảnh tự nhiên thấy có ai đó ôm mình, cô quay sang và cũng ngạc nhiên không kém.
- “ Vy Vy cậu... từ đâu ra vậy? “
- “ Thiên Thiên, tớ nhớ cậu quá à. Cậu có nhớ tớ không? “ - Thiên Vy buông cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt rớm nước, khuôn mặt y như con cún con bị chủ bỏ rơi trông đáng yêu kinh khủng.
Thiên Nhi khẽ cười
- “ Sao giờ này cậu lại ở đây? “
- “ Hì hì tớ trốn nhà qua thăm cậu.” - Thiên Vy cười tươi rói.
- “ Nói dối “
- “ Thiệt đó! Mà tớ ngồi đây được không?”
- “ Được! “
- “ Thôi học bài, học bài ra chơi nói cho nghe.”
- “ Học bài? Cậu trở thành học sinh ngoan hiền từ hồi nào vậy?”
- “ Chuyện, Thiên Vy ngoan xưa giờ rồi mà “ - Vy hếch mặt lên làm ra vẻ tự hào.
Cả lớp nãy giờ vẫn đang trố mắt quan sát hai người này. Chuyện quái gì thế này? Bạn học sinh mới dễ thương này lại có quan hệ thân thiết với công chúa băng giá sao? Đùa à? Tính cánh khác nhau một trời một vực.
Thiên Vy nhìn quanh lớp một lượt rồi lại cười, mắt sáng rực:
- “ Sao mấy bạn nhìn tụi mình hết vậy? Có gì vui nói mình nghe với. Mà thôi học bài, học bài, Thiên Vy là học sinh ngoan hiền. “
Cả lớp được dịp trố mắt lần thứ n. Học sinh ngoan hiền? Có không đây?
Cuối cùng thì mấy tiết học dài đằng đẵng cũng kết thúc, giờ ra chơi, cô học sinh ngoan hiền của chúng ta nằm gục trên bàn, miệng liên tục than thở:
- “ Haizzz làm học sinh ngoan hiền đúng là mệt thiệt.”
- “ Ai kêu cậu làm làm gì?”
- “ Không làm không được.”
- “ Là sao?”
- “ Haizz bỏ đi, Thiên Thiên, tớ đói.” - Vy nhìn Thiên Nhi bằng một đôi mắt to tròn ngấn nước y như cún con bị bỏ rơi. Nhìn đôi mắt ấy, ai mà không động lòng. Thiên Nhi mặc dù không thích nhưng vẫn phải miễn cưỡng đứng dậy dẫn cô bạn của mình đi đến canteen.
Hai người bước vào canteen, cả canteen đang ồn ào bỗng dưng im bặt, quay lại nhìn hai người. Độ nổi tiếng của Thiên Nhi thì không cần phải bàn cãi rồi, vừa vào trường đã gây chuyện, ai mà không biết. Còn cô gái bên cạnh, nghe đồn là học sinh mới nhưng không ngờ lại xinh như vậy. Hai người này đi chung với nhau đúng là tạo thành một bức tranh hoàn mĩ không chút khiếm khuyết.
Thiên Nhi mặc kệ những ánh mắt đang chăm chú nhìn mình vẫn thản nhiên bước đi, còn Thiên Vy nãy giờ đang lo huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cứ gặp mặt là sẽ như vây, bất chấp mà nói.
Hai người chọn một cái bàn trống ở giữa canteen, Thiên Vy nhanh nhảu đi lấy đồ ăn
- “ Cậu ăn gì? “
- “ Capuchino đi. “
- “ Tớ hỏi cậu ăn gì chứ đâu hỏi cậu uống gì. “
- “ Tớ có nói muốn ăn hả?”
- “ Biết ngay mà, không có tớ ở bên cậu bỏ bữa suốt chứ gì. cậu có biết là bữa ăn sáng rất quan trọng không hả? Sức khỏe của cậu có tốt lắm đâu mà suốt ngày không chịu ăn, còn nữa #[email protected]@^&@^&%@$ .... “ - Và Thiên Vy bắt đầu điệp khúc muôn thủa của cô ấy, điệp khúc mà Thiên Nhi đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần.
- “ Được rồi, càm ràm hoài, vừa nãy ai kêu đói hả.”
- “ Hừ!” - Thiên Vy mặt phụng phịu chạy đi lấy đồ ăn, “biết ngay mà, không có ai bên cạnh chăm sóc là nó lại bỏ bữa, không biết nếu không có mình bên cạnh thì nó còn sống được đến giờ này không nữa”
Thiên Nhi đang xoa xoa cái lỗ tai tội nghiệp của mình. Khổ quá mà, không có thì thôi chứ có nó bên cạnh là không ngày nào cô được yên mà. Và như thường lệ, trông thấy Thiên Nhi, hotboy Hàn Thiên Duy bay đến chỗ cô ngay lập tức.
- “ Hôm nay mưa lớn hả? Sao công chúa lại giá đáo xuống canteen thế này? “ - Anh cười cười.
- “ Việc của anh sao? “
- “ Tất nhiên rồi, nếu hôm nay mưa lớn thì tôi phải thông báo với mọi người về nhà sớm tránh lũ chứ “
- “ ... “
Thiên Vy chạy lại kèm theo một đống đồ ăn, nhìn thấy một người con trai lạ hoắc đang ngồi ở bàn của mình, mắt mở to vì ngạc nhiên, trước giờ Thiên Thiên chưa từng nói chuyện hay thân thiết với người con trai nào, thằng cha này là ai đây? Đặt đống đồ ăn xuống bàn, Vy ngồi xuống ghế của mình, liếc mắt sang chàng trai bên cạnh
- “ Anh ta là ai vậy? “
Thiên Nhi chỉ nhún vai tỏ ý không biết.
- “ Ê, anh là ai vậy? “ - Thiên Vy quay sang phía người con trai đó hỏi.
Thiên Duy nãy giờ đang lo ngắm người con gái xinh xắn từ trên trời rơi xuống này thì câu hỏi đó kéo anh về thực tại.
- “ Cô không biết tôi? “
- “ Anh ấm đầu hả? Anh không nói sao tôi biết, tôi đâu phải thánh.”
- “ Ấ...m... đ...ầ...u? “ Thiên Duy lắp bắp. Ấm đầu? Lại có một người con gái nữa cả gan mắng anh. Huhu một Hoàng Thiên Nhi miễn dịch với vẻ đẹp của anh thôi là đủ buồn lắm rồi, bây giờ lại có thêm một người nữa. Ông trời ơi, sao ông bất công với tôi như vậy?
- “ Anh bị nói lắp hả? “ - Thiên Vy chớp chớp mắt rất chi là ngây thơ.
- “ Lắp lắp cái đầu cô. Giới thiệu với cô, tôi là Hàn Thiên Duy, hotboy của học viện Royal này. “
Phụt !!!!
Thiên Vy phun hết ngụm nước đang uống trong miệng ra, nãy giờ cô nàng đang vừa uống nước vừa quan sát chàng trai trước mặt, ừm phải nói là đẹp, rất đẹp nhưng nghe những lời anh ta nói xong thì:
- “ H...o...t...b...o...y? hahaha... hahaha. “ - Lắp bắp một hồi cô bò ra bàn cười như chưa từng được cười. Thiên Duy nhìn cô bằng một ánh mắt thương cảm, tội nghiệp đẹp mà điên.
Sau một hồi cười đã đời, Thiên Vy ngồi thẳng người dậy, nhìn thẳng vào anh
- “ Nhìn anh xấu hoắc vậy mà cũng là hotboy, tính chọc cười tôi sao? Hahaha “ - Lại cười.
Thiên Duy mặt ngu ngơ mất 2'' rồi
- “ Xấu hoắc? Cô nó ai vậy hả?”
- “ Anh chứ còn ai vào đây!”
- “ Cô... cô... cô ... “
- “ Hahaha nhìn mặt anh ngố quá đi! “ - Lại tiếp tục lăn lê mà cười.
- “ Được rồi.” - Thiên Nhi nãy giờ vẫn im lặng, nhàn nhã thưởng thức ly capuchino, bây giờ cũng phải lên tiếng, để hai đứa này cãi nhau người thiệt nhất vẫn là cô thôi.
- “ Hừ! “ - Thiên Duy tức muốn chết nhưng vẫn không thể làm gì. Đường đường là một hotboy đẹp trai ngời ngời vậy mà lại bị một con nhóc vừa trốn trại ra làm tức chết, hừ đợi đấy, ta sẽ báo thù.
- “ À, quên mất, tôi là Hoàng Thiên Vy là bạn của Thiên Nhi. “
- “ Hoàng Thiên Vy, Hoàng Thiên Nhi? Sao tên hai cô giống nhau vậy?
- “ Vy và Nhi thì có chỗ nào giống nhau hả? Anh bị ấm đầu nữa rồi à? “
- “ Cô... “
- “ Mà này, tôi nhìn đi nhìn lại cũng không thấy anh đẹp ở chỗ nào.”
- “ ... “ - Bạn Thiên Duy từ chối cho ý kiến, đối với những bệnh nhân như thế, cần phải thông cảm, không nên chấp nhặt làm gì.
- “ À, đúng rồi Vy Vy sao cậu lại ở đây? “ - Thiên Nhi hỏi.
- “ Tớ trốn nhà thiệt mà. “
- “ Cậu nghĩ tớ là con nít? Cậu mà có gan trốn nhà thì giờ cũng bị bắt lại lâu rồi. “
- “ Thực ra.. tớ nhớ cậu nên xin anh ấy qua với cậu. “
- “ Anh ấy cho? “
- “ Ừ! Với điều kiện là tớ phải trở thành học sinh ngoan hiền, không quậy phá Thiên Thiên. “
- “ Đó là lý do cậu trở thành học sinh ngoan hiền? “
- “ Ừ, vậy nên cậu đừng đuổi tớ sang bên đó. Tớ sợ lắm rồi. “
- “ Sợ? “
- “ Huhu Thiên Thiên, anh ấy suốt ngày bắt nạt tớ, bóc lột sức lao động của tớ, huhu “ - Và Thiên Vy bắt đầu công cuộc kể tội ai đó.
- “ Đưa tớ mượn điện thoại “ - Thiên Nhi ngắt lời khi Vy đang trong công cuộc kể tội vô cùng say sưa
- “ Hả? Để làm gì? “ - Mặt ngu ngơ
- “ Gọi điện cho anh ấy, thảo luận về công cuộc bắt nạt người khác.”
Thiên Vy đổ mồ hôi lạnh, nãy giờ chỉ nói dối thôi, Thiên Thiên mà gọi thật thì cô tiêu chắc
- “ Không cần, không cần, bây giờ tớ có làm sao đâu hì hì,“ - Vy cười giả lả
- “ Nãy giờ hai người đang nói đến ai vậy? “ - Người nào đó bị cho ăn bơ nãy giờ mới mở miệng
- “ Không liên quan đến anh “ - Vy liếc anh.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo vào lớp vang lên. Thiên Vy cùng Thiên Nhi bước về lớp, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt hotboy.
- “ Tạm biệt anh, hotboy ấm đầu. “ - Rồi nhanh chân chuồn lẹ
Chàng hotboy nào đó đầu bốc khói không ngừng rủa xả cô gái bé nhỏ.
Và tất nhiên tin tức của Thiên Vy lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Thời gian cứ thế trôi qua, thoắt cái đã được một tuần từ ngày Thiên Vy chuyển về. Cuộc sống của Thiên Nhi vẫn cứ như một vòng tuần hoàn liên tục. Sáng đến trường ngủ, ra chơi bị Vy kéo xuống canteen và tiếp tục bị tra tấn lỗ tai bởi tiếng cãi nhau chí chóe không có điểm dừng của Thiên Duy và Thiên Vy. Lâu lâu lại bị Vy kéo đi chơi. Cuộc sống này tuy ồn ào nhưng hơi nhàm chán, có tí sóng có phải vui hơn không? Như đáp lại yêu cầu của cô, một lần nữa, rắc rối lại kéo đến....