- Đột tiến một bước, né tránh hổ trảo phong mang, nhưng hổ chưởng vẫn gây nên thương tích, nguy hiểm thật! Tính toán tốt lắm!
Lão đầu điên thấy cảnh này, cả người nổi da gà, hắn không nghĩ ra, mới trải qua một lần không tính là chiến đấu, Tà Thiên đã trưởng thành đến mức như thế, chiến đấu trí tuệ như vậy thật đáng sợ!
Chưa xong, hắn biết, kế hoạch của Tà Thiên còn chưa xong, hắn mở to hai mắt, nhìn kỹ một thiếu niên phế nhân mất hết Nguyên Dương, tiếp tục trình diễn kỳ tích kinh thiên!
Nhất trảo của Lục Văn Hổ thất bại, thân thể đã mất đi thăng bằng, Khiên Cơ Xà hơi hơi điều chỉnh góc độ một chút, lại lần nữa gia tốc, huyết bồn đại khẩu bắn xuyên cổ Lục Văn Hổ.
Về phần Tà Thiên bị đánh bay, nó không có bất kỳ hứng thú gì, Tà Thiên bay ra ngoài lộ tuyến, vừa vặn ở dưới thân nó.
Cơn đau đớn kịch liệt thoáng chốc khiến Tà Thiên mất đi phương hướng, cũng chỉ trong chớp mắt, trải qua tra tấn Nguyên Dương bản mệnh bị hút khô, thế nhưng cho dù thống khổ cũng không khiến hắn quên chuyện nên làm, cho nên khi hắn nhìn thấy hàm dưới mềm mại của Khiên Cơ Xà, một thanh dao găm dài tám tấc trượt ra khỏi ống tay áo hắn.
Dốc hết toàn lực đâm một cái, dao găm không chuôi đâm vào!
Cộng thêm tốc độ Tà Thiên bị hổ chưởng đánh ra sau quá nhanh, lại thêm tốc độ của bản thân Khiên Cơ Xà cũng rất nhanh, thời gian mở ngực mổ bụng vô cùng ngắn, ngắn đến mức Khiên Cơ Xà chưa ý thức được nỗi đau đớn kịch liệt, ngắn đến mức Tà Thiên cút ra thật xa cũng không biết toàn thân mình đều là máu rắn nóng hầm hập.
Huyết bồn đại khẩu cuối cùng cũng hung hăng cắn giữa cổ Lục Văn Hổ gần như đồng thời, độc dịch trong Độc Nha bắn vào trong mạch máu của Lục Văn Hổ, Khiên Cơ Xà đang chuẩn bị co thân thể quấn quanh Lục Văn Hổ, cuối cùng cũng phát hiện điểm không hợp lý, vì sao thân thể ta bất lực như thế, nhẹ nhàng như thế?
Khi hai thú té ngã trên đất, kéo dài hơi tàn, lão đầu điên biết tất cả đã kết thúc rồi.
Mà một màn này, Tà Thiên mở mắt thấy hai thú sắp chết, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong sáu tức, trong khoảng thời gian đó, thế chân vạc vỡ nát, một phương yếu nhất may mắn còn sống sót, hai phe mạnh nhất đồng quy vu tận.
Đây chính là biểu hiện rất tốt của chiến đấu trí tuệ, lão đầu điên không nói chuyện, trong mắt, trong lòng đều là vẻ chấn kinh.
Nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, Tà Thiên nỗ lực bò lên, hắn không đi xem chiến trường, nếu có nguy hiểm, Tà Sát sẽ nói cho hắn biết, cho nên sau khi hắn ngồi dậy chuyện đầu tiên hắn làm, chính là móc ra hai cục Long Báo Mộc, sau khi ăn xong, tu luyện Bồi Nguyên Công.
Hắn quyết định sau này phần lớn thời gian đều tu luyện Bồi Nguyên Công, có hai nguyên nhân, một là Nguyên Dương hạn chế hắn phát huy chiến lực, hai là trải qua cuộc chiến đấu vừa rồi hắn hiểu ra, tu vi mạnh không có nghĩa là chiến lực mạnh, hai thú mạnh hơn mình, chết rồi, tu vi kém mình cỏi nhất, vẫn sống, cho nên hắn muốn thông qua vô số chiến đấu mà tôi luyện bản thân, mà cái này càng rất nhiều Nguyên Dương, bất luận là chiến đấu hoặc là trị thương, đều cần.
Hai cỗ xác thú không có giá trị gì, sau khi gỡ xuống mật rắn cùng hổ trảo Tà Thiên chút quyến luyến đi xuống chân núi, về phần công pháp giấu dưới khe nước trăm trượng ở Bách Thú Nhai, hắn cũng không nóng nảy.
Mặc dù có thể giết chết mãnh thủ có thể so với Man Lực Cảnh tầng bảy, nhưng Tà Thiên cũng rõ ràng đây chỉ là mưu lợi, như một chọi một, bất luận đơn độc đấu với một con nào, hắn cũng chắc chắn phải chết, cho nên hắn dự định theo chân núi bắt đầu lịch luyện, nơi đó mãnh thú yếu hơn rất nhiều.
Ánh trăng vũ mị, Trần Cần đứng bên cửa sổ thật lâu cũng không cách nào chìm vào giấc ngủ, nhìn ra xa Ảm Lam Sơn đang ngủ say trong bóng đêm, nghĩ đến vị kia khiến lòng hắn hoảng sợ.
Bất luận là tương tư nam nữ hay là phỏng đoán về đối thủ, đều là một loại tra tấn, Trần Cần chưa từng trải qua loại tra tấn này, loại cảm giác này khiến hắn vô cùng xao động, phát điên, hắn muốn làm những thứ này, trong lòng sợ hãi, thật vất vả mới nhịn đến hừng đông, hắn đỏ mắt tụ tập mọi người, lần nữa lên núi.
Hắn xem Tà Thiên là đối thủ cuối cùng cũng quyết định, đi Bách Thú Nhai nhìn xem một chút.
Mà lúc này, Tà Sát đã bắt đầu lịch luyện ở chân núi, vì không muốn làm cho người khác chú ý, hắn không dựa theo đường núi bị đám võ giả hành tẩu giẫm ra, mặc dù như vậy tiến lên vô cùng khó khăn, nhưng hắn tình nguyện chịu khó khăn một chút, bắt đầu từ đầu, dần dần tiến lên.
Khi Trần Cần nơm nớp run rẩy đi đến Bách Thú Nhai đã bị hai cỗ thi thể mãnh thủ bị tàn khuyết hấp dẫn.
Lục Văn Hổ, Khiên Cơ Xà, có thể so với võ giả tu vi Man Lực Cảnh tầng bảy, không có nghĩa là võ giả Man Lực Cảnh tầng bảy có thể đối phó, tu vi là tu vi, chiến lực là chiến lực, luận về chiến lực, chí ít cần ba võ giả tầng bảy hợp lực, mới có thể đối phó một con.
Nói cách khác, nếu như Trần Cần đụng phải một trong hai con, hẳn chắc chắn sẽ chết.
Chậm rãi đến gần thi thể, một đám tôn tử Trần gia tạo thành một vòng tròn bốn phía, Trần Cần ngồi xổm người xuống điều tra tình huống, thật sự thì tình huống đại thể rất bình thường, rất giống hai thú đánh nhau đồng quy vu tận, nếu không nội tạng Khiên Cơ Xà trên mặt đất.
Rất rõ ràng, Khiên Cơ Xà ở hiện trường bị mở ngực mổ bụng, trừ nội tạng máu tươi đầy đất làm bằng chứng, Trần Cần còn biết một chuyện chỉ có Khiên Cơ Xà còn sống mới có thể bị mở ngực mổ bụng, một khi chết đi, da của Khiên Cơ Xà sẽ được bách luyện binh khí, không thể cắt phá.
Trầm mặc nhìn cảnh quang xung quanh trong thời gian một nén nhang, Trần Cần thần sắc có chút mỏi mệt đứng dậy, đi đến Bách Thú Nhai bên cạnh, nhìn về phương xa, đồng thời cũng khôi phục sự kinh ngạc tới cực điểm.
Hắn không hổ là thiên tài, chỉ dựa vào tin tin ở hiện trường còn sót lại, đã suy diễn được khung cảnh chiến đấu lúc đó, trong cảnh tượng hắn suy diễn ra là cục diện tạo thế chân vạc, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ thông, làm sao để đánh vỡ cục diện bế tắc như thế.
Không chỉ vướng phải nghi hoặc này, hắn kinh ngạc hơn là hành vi của bên thứ ba, hổ trảo mặc dù sắc bén, lại không phải là thủ phạm mở ngực mổ bụng Khiên Cơ Xà, chỉ có đao khí sắc bén mới được.
Cho nên bên thứ ba là người, nhưng Khiên Cơ Xà không phải là kẻ ngu, hơn nữa vô cùng linh động, rốt cuộc là ai, mới có thể nắm bắt cơ hội chớp qua, hoàn thành thần lai nhất bút này? Mấu chốt nhất là, thần lai nhất bút này, là có ý, hay là vô tình?
Có ý hay là vô ý, khác nhau rất lớn.
Lúc ngửi thấy mùi thối Long Báo Mộc lưu lại, Trần Cần dường như đã đạt được đáp án, hắn rất không muốn tin bên thứ ba là Tà Thiên của Tạ gia, bởi vì điều này nói rõ hắn không bằng Tà Thiên, ít nhất là ở phương diện chiến đấu, kém quá xa.
- Tạ gia Tạ Thiên, Ảm Lam Sơn hiện, thủ đoạn tàn nhẫn, tru sát Khiên Cơ, Lục Văn, nghi tu vi cao thâm.
Trần Cần xoay người lại, thần sắc vô cùng ngưng trọng nói với mọi người:
- Nhanh chóng truyền tin tức này cho gia tộc, mặt khác, mọi người tốp năm tốp ba tách ra tìm kiếm tung tích của Tà Thiên, một khi phát hiện hành tung, tuyệt đối không thể động thủ, nhớ lấy!.