- Ta có nhất tử, ba ngàn năm sau sinh ra, ngang dọc Cửu Châu, thế nhân vô địch!!
- Tà Thiên, ngươi chỉ có thọ mệnh hai tháng!
- Rời khỏi Tạ gia đi, thế giới to lớn, vượt xa tưởng tượng của ngươi!
……
Lão đầu điên nói rất nhiều lời, Tà Thiên nhớ mãi không quên cũng chỉ có ba câu này.
Một câu dường như chỉ ra lai lịch của hắn, lai lịch nghe có vẻ mơ hồ, ba ngàn năm sau sinh ra? Không thực tế, tung hoành Cửu Châu? Cửu Châu ở đâu? Người nói lời này, là ai chứ?
Nhưng mà ít nhất biết được lai lịch của mình, Tà Thiên trừ kinh ngạc cũng vô cùng kích động, nhưng nghe thấy câu nói thứ hai, thần kinh hắn lập tức bị kéo căng.
Bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ tới, bản thân chỉ có tuổi thọ ngắn như vậy, hai tháng có thể làm được gì? Bất chấp tất cả tu luyện, nhiều lắm là Man Lực Cảnh tầng chín, chỉ dựa vào cái này, làm sao có thể đấu lại Tạ Uẩn, Tạ Soái có hai đại môn phái đỉnh phong của Tống Quốc làm chỗ dựa đây!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tà Thiên tràn ngập sự sợ hãi tử vong cùng tuyệt vọng không thể báo thù, có lẽ nỗi thống khổ lớn nhất thế gian, chính là Tà Thiên sống vì báo thù, nhưng lại hiểu được cho dù mình còn sống, căn bản cũng không thể báo thù.
- Đi! Đi ra ngoài!
Mặc dù không thể tìm được cách kéo dài tính mạng từ trong miệng lão đầu điên nhưng hắn hiểu được, lão đầu điên có thể nói ra câu nói thứ ba, lập tức chứng minh bên ngoài Tạ gia, bên ngoài Dương Sóc thành, nhất định có cách để mình kéo dài mạng sống, nếu không câu thứ ba chẳng khác nào nói nhảm cả!
Trong nháy mắt, Tà Thiên hạ quyết tâm, hắn quỳ rạp xuống đất, cung kính dập đầu ba cái với lão đầu điên, sau khi ngẩng đầu, lại không thấy bóng dáng của lão đầu điên, bên tai chỉ quanh quẩn câu nói cuối cùng của lão đầu điên.
- Đợi ngươi đột phá Man Lực Cảnh tầng chín, sẽ không cần ăn Long Báo Mộc nữa, về sau ăn đừng ăn “phân” nữa, ta thấy mà sắp muốn ói rồi, ha ha!
Khóe miệng Tà Thiên co rút, lần theo mùi hôi thối quen thuộc đi vào trong phòng, đóng gói tất cả Long Báo Mộc, đang đặt ở trên giường rách nát của lão đầu điên, mang Long Báo Mộc để vào tay nải sửa sang lại, hắn lại đi tới giữa viện tử rách nát, nhìn quanh bốn phía.
Hắn ở đã chỗ này sinh sống sáu năm, sáu năm trước trở thành nhân vật thiếu gia, sáu năm sau hắn lại lấy thân phận phế nhân trở lại nơi này, rơi xuống cảnh ngộ này khiến cho hắn bước vào con đường trở thành cường giả.
Viện tử rách nát này, chính là khởi điểm cho con đường cường giả của hắn.
Nhưng mà trước khi khởi hành, hắn quyết định làm một vài chuyện, bởi vì đại tiểu thư đã từng nói một câu khiến hắn khắc cốt ghi tâm, khởi điểm càng cao, về sau thành tựu càng cao.
Không có gì phù hợp hơn là sử dụng đệm chân của con người.
Mở tay nải ra, đồ vật hiện ra trước mắt khiến Tà Thiên rất hài lòng, hắn lấy ra bộ nỏ cung kia bắn chết Trần Phong, còn có mấy đoạn hổ cân tiến vào nhà chính, không bao lâu tay không đi ra, xoay người đóng cửa.
Sau đó, hắn lại mang đồ đạc trong tay nải bố trí ở khắp các nơi trong Viện tử rách nát, nhìn chung quanh một vòng, cảm giác cũng không tệ lắm, Tà Thiên lập tức ngồi ở trước cửa nhà chính, chờ đợi.
Hắn biết có một số người đã sớm biết được tin tức mình trở về, hắn còn biết, có một số người sẽ lập tức đến.
Những người này, đều là hắn chờ mong.
Bùm!
Cách một tháng, bởi vì cánh cửa rách nát của Viện tử lần thứ hai bị đá văng mà hoàn toàn mất đi tuổi thọ, mảnh vỡ rải rác nằm trên mặt đất, nhìn người đạp cửa.
Tà Thiên cũng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người mình chờ rốt cục đã tới, chẳng qua so với nửa tháng trước, người tràn vào Viện tử rách nát nhiều hơn gấp đôi.
Ngoại trừ đệ tử Tạ gia, còn có một đám nô bộc đến xem kịch vui, hai tên vốn là hộ vệ của Tạ Soái, một người Tà Thiên không muốn đánh.
Người này là Trần Cường, đi theo sau Tạ Kim tiến vào Viện tử rách nát, ánh mắt Tà Thiên dõi theo Trần Cường, bởi vậy hai người mới có cơ hội liếc mắt nhìn nhau, từ cái nhìn này, Tà Thiên cảm nhận được sự phức tạp của Trần Cường, cùng với vẻ kiên định.
- Tiểu tạp chủng, ngươi còn dám trở về!
Đối với Tạ Bảo mà nói, ánh mắt bình thản của Tà Thiên chính chất dẫn lửa tốt nhất, trong đầu tràn đầy ý nghĩ làm thế nào để tra tấn Tà Thiên, nhất thời bị lửa giận cọ rửa đến không còn một mảnh, hắn há mồm lập tức mắng:
- Thân là nô bộc, thấy chủ tử cũng không biết hành lễ?
Tà Thiên làm như không nghe được Tạ Bảo nói, còn đang tiếp tục quét mắt đám nô bộc này, giống như những người này hắn cũng là nô bộc, nhưng lại không giống nhau, hắn không giống người thường.
Nhìn những gương mặt quen thuộc có chút hả hê khi người gặp họa này, đáy lòng Tà Thiên sinh ra một chút buồn bực, hắn không cao thượng như vậy, cũng không phải chết lặng cùng buồn bực thương tiếc người một nhà, mà là buồn bực cho bản thân, trong sáu năm qua, không phải hắn cũng giống đám người này sao, xem Tạ gia như trời cao sao?
Nhưng hiện tại đã khác, Tà Thiên rất may mắn, chỉ có sau khi trải qua tất cả quay đầu lại nhìn, hắn mới có thể nhận ra sự ngu muội, lãnh khốc, vô tình, từ đó bước lên con đường phá thiên của mình.
- Ơ, ngay cả lời của nhị công tử cũng dám không nghe, Tà, Tà Thiên, ngươi tiến bộ rồi đấy!
- Thân là nô bộc nên có dáng vẻ của nô bộc, mau tranh thủ thời gian quỳ bò tới đây!
- Làm thiếu gia sáu năm, cũng không nhớ rõ thân phận của mình sao, nô bộc tam đẳng!
- Thật là làm chúng ta mất mặt mà! !
……
Tà Thiên đứng lên, vẫn không nói gì, ánh mắt dừng lại ở trên người hai gã hộ vệ phía sau Tạ Bảo, nghiêm túc đánh giá.
Hắn nhận ra hai người này, một người Tạ Đại, một người Tạ Lực, được khen là đao kiếm song hùng, lúc trước là người hầu hộ vệ của Tạ Soái, tu vi đạt tới Man lực cảnh tầng bảy, Tạ Đại chuyên dùng kiếm, một tay rơi xuống xuất thần nhập hóa, Tạ Lực chuyên dùng đao, đao mặc dù không dài, nhưng lấy ngắn đánh nhanh, một khi gần người, không thể đề phòng.
Nhớ lại hai người đã từng ra tay, Tà Thiên cảm thấy trong lòng bàn tay mình tràn đầy mồ hôi, Tà Sát nói cho hắn biết, một chọi một, hắn có một phần thắng, lấy một địch hai, mười chết không sống.
Bởi vì hắn biết, hai người này am hiểu nhất cũng không phải đao kiếm, mà là đao kiếm hợp kích, Tạ Soái đã từng nói qua, hai người này hợp kích, Man Lực Cảnh tầng chín cũng có thể đối kháng.
Tu vi càng cao, chênh lệch cảnh giới trên dưới lại càng lớn, giống như hai người có thể rút ngắn lại chênh lệch tu vi, thật sự là hiếm thấy, đây cũng chính là nguyên nhân hai người lấy tu vi Man Lực Cảnh tầng bảy, là có thể đảm nhiệm hộ vệ của Tạ Soái, phải biết rằng, Tạ Soái chính là thiên tài của Dương Sóc thành, năm nay chỉ mới hai mươi, mà tu vi đã đạt tới Nội Khí Cảnh tầng hai.
Hai người ôm cánh tay bất động, ở trong mắt Tà Thiên, lại nặng như núi non, như thế nào mới có thể dời hai ngọn núi lớn trước mặt đây? Tà Thiên toát mồ hôi hột.
Tạ Bảo nở nụ cười, rất đắc ý, tuy rằng phẫn nộ vì bị coi thường, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn thưởng thức sự anh minh của mình, hắn phát hiện mình đã làm một chuyện rất thông minh, nếu hôm nay không mang Tạ Đại Tạ Lực tới đây, chỉ sợ trước khi Tà Thiên chết, hắn cũng không thể thưởng thức được sự khẩn trương và sợ hãi của đối phương.
.