Cung lão gật gật đầu, lão có chút đồng ý với quyết định này, nhưng nhớ tới một chuyện, lão lại nhíu mày nói:
- Hành lang Hà Tây xảy ra chuyện này, Ân gia cùng Hà Tây đạo xem như hoàn toàn trở mặt, ngươi có tính toán gì không?
- Hừ! Phản bội thệ ước, Hà Tây Đạo còn có nghĩa lý gì?
Ân Hợp lạnh lùng cười nói:
- Đại tái võ lâm của Phần Lương sắp mở ra, đến lúc đó ta bại lộ việc này, bảo đảm để Hà Tây Đạo trở thành công địch, cho dù có mấy ngàn Hà Tây đạo tặc, còn dám đối phó Ân gia ta sao?
- Ngươi quên mất một chuyện.
Cung lão nhíu mày càng chặt:
- Hà Tây lệnh vừa ra, Hà Tây đạo thống nhất, lần này Hà Tây lệnh mặc dù liên lụy đến Ân gia, nhưng mục tiêu chủ yếu là sát tu, lúc trước bởi vì Điềm Nhi, ta không để ý Hà Tây lệnh, nếu việc này truyền ra ngoài, Ân gia các ngươi chẳng những không lấy lòng được, ngược lại sẽ trở thành tội nhân bao che sát tu.
Ân Hợp chấn động, vội vàng hỏi:
- Vậy thì làm sao?
- Có lẽ Hà Tây tặc nể mặt lão phu, tạm thời sẽ không bại lộ việc này.
Cung lão suy nghĩ một chút, nghiêm trọng nói:
- Nhưng ta cùng Ân gia dù sao cũng khác nhau, bọn họ không nhằm vào ta, lại có thể nhằm vào Ân gia ngươi, bởi vậy, hành lang Hà Tây thương lộ này, buông tay đi.
- Chúng ta sẽ xem.
Ân Hợp trầm tư thật lâu, cười khổ thở dài.
Khi sắc trời mới sáng, Ân Điềm Nhi rốt cuộc nhịn không được lo lắng, một phen vén rèm xe lên, lập tức nhìn thấy Cung lão cùng cha mình đang mặc quần cho Tà Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đỏ bừng, lại ra vẻ trấn tĩnh hỏi:
- Gia gia, phụ thân, thương thế đều đã xử lý xong chưa?
- Đại bộ đều xử lý xong, chẳng qua lỗ máu trong bụng tiểu tử này không dễ thu thập.
Cung lão lau tay, cười nói với Ân Điềm Nhi:
- Chờ trở về Biện Lương ta đưa hắn mang đến chỗ ta, tu dưỡng vài ngày là có thể khôi phục.
Ân Điềm Nhi nghe vậy mừng rỡ, chui vào xe ngựa ngọt ngào hôn cung lão một cái, lại xoay người hôn Ân Hợp một cái, lập tức cung kính một phúc, thẹn thùng nói:
- Điềm Nhi cám ơn Cung gia gia, cám ơn phụ thân.
Đây chính là mầm mống hướng ngoại của nữ sinh, hai người liếc nhau, lắc đầu cười khổ.
Bởi vì Hứa thiếu xuất hiện, thương đội cồng kềnh của Ân gia mở ra xe nhẹ đơn giản, rất nhanh đã ra khỏi hành lang Hà Tây, nhưng khoảng cách Biện Lương còn cả ngàn dặm bình nguyên lộ, còn phải năm sáu ngày mới có thể đến được.
Từ khi chữa khỏi vết thương của Tà Thiên, Cung lão cùng Ân Hợp bị Ân Điềm Nhi đuổi ra khỏi xe ngựa, nói hoa mỹ là người bị thương cần tĩnh dưỡng cùng nghỉ ngơi, trên mặt hai người cười tủm tỉm đáp ứng, trong lòng lại khổ ra nước.
Nhưng cũng may chỉ qua một ngày, Tà Thiên đã tỉnh lại, sau khi thấy rõ tình thế, hắn không để ý Ân Điềm Nhi khuyên can xuống xe ngựa, sau khi cung kính bái tạ hai người, lập tức đi theo phía sau xe ngựa tập tất đi về phía trước.
- Cung gia gia, vết thương của hắn còn chưa tốt đã đi đường, cái này được không?
Ân Điềm Nhi gấp đến sắp khóc, bàn tay nhỏ bé không ngừng lắc lắc cánh tay Cung lão, suýt nữa lắc hắn muốn ngất đi.
- Ngươi cùng hắn lâu như vậy, còn không biết tiểu tử kia kiên cường cỡ nào sao?
Cung lão bất đắc dĩ lên tiếng.
- A, đúng vậy!
Ân Điềm Nhi bừng tỉnh lẩm bẩm:
- Hắn có thể mặt không đổi sắc cạo thịt trong miệng ra, dùng gai sắt thật thô khe nhét ruột vào, Tà Thiên là người kiên cường nhất ta từng gặp qua!
- Các người tán gẫu đi, ta ra ngoài một chút.
Ân Hợp lại rùng mình một cái, sợ Ân Điềm Nhi lại nói tiếp, nhanh chóng lẻn ra khỏi xe ngựa, đi tới bên cạnh Tà Thiên.
Tuy rằng Ân Hợp cũng là cao thủ nội khí cảnh, nhưng chỉ cần không phải cung lão, Tà Thiên còn không đến mức quá mức khẩn trương, thấy Ân Hợp hắn gật đầu lễ, bước chân thả chậm một phần, hắn biết phụ thân Ân Điềm Nhi tìm hắn có lời nói.
- Điềm Nhi đang nhìn ta, cho nên ta không thể không mỉm cười nói chuyện với ngươi.
Ân Hợp cố nén tức giận trong lòng, mỉm cười nói:
- Ta mặc kệ ngươi là nô lệ bỏ trốn khỏi Tạ gia hay là sát tu, mặc kệ giữa ngươi và tiểu nữ có bao nhiêu ơn nghĩa, đến Thành Phần Lương, không được gặp lại Điềm Nhi nữa.
Tà Thiên nhìn Ân Hợp, lắc đầu.
Mí mắt Ân Hợp vừa giật giật đã muốn phát tác, nhưng thấy nữ nhi còn nhìn mình như hổ rình mồi, không khỏi hít sâu một hơi, cười càng thêm sáng lạn, lời nói ra lại vô cùng khó nghe.
- Ta biết, ngươi cho rằng mình tuổi tác không lớn, lại tu vi cao cường, mưu tính thâm sâu, ngay cả chúng ta nhất thời không quan sát đều bị ngươi tính kế, giả sử thời gian, hoàn toàn có thể ở trong giang hồ xông ra danh hào, trở thành người thượng nhân, nhưng muốn vào Ân gia ta, còn xa mới đủ tư cách!
Ân Hợp nói xong dừng bước, vỗ vỗ bả vai Tà Thiên, điều này trong mắt Ân Điềm Nhi giống như trưởng bối đang dạy vãn bối, trong lúc nhất thời Ân Điềm Nhi ngọt ngào mật ngọt, lại có chút thẹn thùng, lại không biết cha nàng hận không thể một chưởng vỗ chết Tà Thiên.
- Ngươi cứu Điềm Nhi, có yêu cầu gì cứ việc nói, nhưng ta vẫn là câu nói kia.
Ân Hợp liếc mắt nhìn Tà Thiên không lên tiếng, trong lòng càng thêm phiền não, lạnh lùng nói:
- Đến Biện Lương, ngươi cùng Ân gia ta chính là người xa lạ, nói xấu ở phía trước, nếu bị ta phát hiện ngươi đối với Điềm Nhi còn chưa hết hy vọng, cái chết kia, chính là ngươi, nghe hiểu ta!
- Phía trước là tòa thành nào?
Tà Thiên không muốn nghe nữa, cắt lời hỏi.
Ân Hợp ngẩn ra, theo bản năng trả lời:
- Tuyên Tửu thành.
- Rất ít người bình tĩnh nói chuyện với ta, ít nhất là bề ngoài.
Tà Thiên suy nghĩ một chút, lại nói:
- Cho nên ta cũng muốn nói vài câu, ta cứu nàng, chỉ vì cứu nàng có thể để cho ta sống sót, còn nữa, ta vốn định tới thành sẽ tách ra với các ngươi, nhưng nhìn bộ dáng nữ nhi của ngươi, có chút khó khăn, cho nên muốn nhờ ngươi hỗ trợ khuyên nhủ nàng.
Nói xong Tà Thiên cất bước đi về phía trước, chợt cảm thấy không đúng, lại xoay người cúi chào Ân Hợp.
- Cám ơn, thuận tiện giúp ta nói với nàng một tiếng cảm ơn.
Tà Thiên nói một phen, khiến Ân Hợp đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thẳng đến khi đoàn xe biến mất ở cuối đường, đến khi Ân Phóng khoái mã trở về, cũng ở bên tai hắn kêu mạnh, hắn mới mờ mịt tỉnh lại.
- Làm sao vậy?
- Gia chủ, sau khi ngươi cùng tiểu tử kia nói chuyện, lập tức đứng ở chỗ này hơn nửa canh giờ!
- Ồ, nói chuyện!
Ân Hợp gật gật đầu tỏ vẻ mình nhớ rõ, nhưng sau một khắc khi hắn nhớ tới nội dung nói chuyện, trên mặt nhất thời trở nên dị thường đặc sắc, thấy vậy Ân Phóng hai mắt trợn tròn, kinh hãi không hiểu.
- Tức chết ta cũng vậy!
Ân Hợp vốn định thông qua đối thoại để cho Tà Thiên hiểu được thân phận chênh lệch của song phương, vừa cứng vừa thi triển vọng tưởng của đối phương, ai ngờ đối phương căn bản cũng không động qua ý niệm này trong đầu, ngược lại để cho mình quản tốt nữ nhi!
Hắn tức giận nửa canh giờ, nhờ Ấn Phóng mới tỉnh lại, càng thất khiếu bắt đầu bốc khói trắng, hận không thể đuổi theo Tà Thiên lập tức, khiến hắn loạn đao phân thây, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng nữ nhi nhà mình, hắn đầy bụng lửa giận lúc này héo rũ, m* nó, Tà Thiên nói không sai, thật đúng là nữ nhi một bên tình nguyện.
- Tức chết ta!
Ân Hợp đen mặt nhảy lên lưng ngựa, thúc roi khoái mã mà đi.
Ân Phóng ngẩn người, sau đó phun ra một ngụm máu chạy điên cuồng về phía trước:
- Mẹ ơi, đó là ngựa của ta mà gia chủ!.