Vũ Thuần Tử Vô Sỉ.
Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện một khí tức đang tiến lại gần, Vũ Thuần Tử không cần nhìn cũng đoán được, khí tức này do nữ nhân kia phát ra, lần này Vũ Thuần Tử không có chạy trốn, bởi vì nàng ta chỉ đi một mình, dù sao nếu hắn đánh không lại, cũng có thể chạy thoát.
Vấn đề thứ hai chính là, nếu tiếp tục chạy, không lâu sau sẽ hao hết linh khí, khi đó cũng sẽ bị nàng ta bắt được.
Không bằng dừng lại, nhất quyết một trận chiến!
"Mỹ nữ, ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi, hay là chúng ta dừng lại ngắm phong cảnh một chút rồi đuổi tiếp nhỉ?"
Vũ Thuần Tử nhìn về phía xa cười nói.
"Hừ! Dâm tặc bớt khua môi múa mép, nhìn bổn cô nương tắm rửa, muốn nói qua loa là dễ dàng sao?"
Hạ Uyển Nhi hừ lạnh nói, trong tay nắm chặt thanh kiếm, tùy thời có thể xuất kích tấn công.
"Uy uy… Ngươi cũng thật không biết lý lẽ!"
Cảm thấy Hạ Uyển Nhi sát ý, Vũ Thuần Tử chợt kêu lên.
"Lý lẽ? Lý lẽ gì?"
Hạ Uyển Nhi sửng sốt, sau đó nội tâm tràn ngập tức giận, nhìn lén nàng tắm, lại còn nói nàng không biết lý lẽ, thế đạo này đúng là buồn cười.
"Đúng! Ta thật sự không có nhìn lén ngươi, ta là quang minh chính đại nhìn lén, chỉ là do ngươi không có phát giác ra ta sớm hơn thôi."
Vũ Thuần Tử mặt dày nói qua một lượt, tựa như bản thân làm việc rất chính nghĩa.
Hạ Uyển Nhi nghe xong liền nổi giận, khuôn mặt đỏ như máu, sát khí càng lúc càng tăng, sắc mặt lạnh như băng nhìn hắn cười gằn, hỏi.
"Nghe ngươi nói, ta dường như cũng có sai lầm? Không có thấy ngươi sớm hơn, cho nên mới bị ta coi là nhìn lén?"
Vũ Thuần Tử ho khan một tiếng, gãi đầu cười trả lời.
"Khụ khụ, đúng là như thế!"
Lại nói.
"Sự thật thì ta không có cố ý nhìn lén, bởi vì dáng người của ngươi khá hoàn mỹ, cho nên ta kìm lòng không được mà nhìn thêm vài lần."
Vũ Thuần Tử chợt nhớ lại khoảnh khắc đó, trong lòng không khỏi rục rịch, ngay cả nước dãi đều chảy ra.
"Vô sỉ!"
Hạ Uyển Nhi con ngươi phát đỏ, bên trong hiện lên từng tơ máu, nhìn Vũ Thuần Tử càng thêm quyết tâm, muốn đem tên vô sỉ này biến mất khỏi thế gian.
"Quân tử động khẩu không động thủ, nữ nhân như ngươi nên tôn trọng lễ phép, trọng nam kính lão, đâu phải mỗi lần động vào liền chém chém giết giết…"
Vũ Thuần Tử thao thao bất tuyệt nói một hồi, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang nói gì.
Bên này, Hạ Uyển Nhi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đã đạt tới biên giới giới hạn bản thân, sát khí ngưng tụ thành thực chất, cánh tay run run cầm thanh kiếm chỉ thẳng vào hắn.
"Dâm tặc đê tiện! Chết đi!"
"Thiên Hoa Kiếm Quyết!"
Hạ Uyển Nhi chém ra kiếm quyết, từng cánh hoa từ linh khí hóa thành, tấn công vào Vũ Thuần Tử, tựa như một cơn mưa cánh hoa, sức mạnh của nó không thể khinh thường.
Vũ Thuần Tử thu hồi tâm thái cợt nhả vừa rồi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, hai tay nắm chặt thành quyền, liền ra chiêu đón đỡ chiêu thức.
"Vũ Lực Quyền!"
Bành bành bành…
Từng tiếng đinh tai nhức óc vang lên, khiến bụi bay đầy khu vực.
Vũ Lực Quyền đánh ra hai trăm nắm đấm, đồng loạt lao ra, đem những cánh hoa đánh bay ngược trở lại.
Hạ Uyển Nhi thoáng qua một chút kinh ngạc, sau đó tiếp tục tấn công, vẫn là Thiên Hoa Kiếm Quyết, nhưng lần này lại mạnh hơn lần trước vài lần, từng cánh hoa tạo thành, đều sắc bén như những chiếc dao lam.
Vũ Thuần Tử tiếp tục tấn công, Huyền Vân Bộ kết hợp Vũ Lực Quyền, một bên né tránh, một bên tấn công.
Bành…
Lần này, Vũ Lực Quyền bị Thiên Hoa Kiếm Quyết đánh giết ngược lại, vô số nắm đấm nổ tung giữa hư không, từng cánh hoa không hề yếu thế, ngay lập tức tấn công xuống bên dưới.
Vũ Thuần Tử trong lòng kinh hãi, vội vàng dùng Huyền Vân Bộ né tránh.
Ầm… Ầm!!!
Hàng trăm cánh hoa phóng thẳng xuống, tạo lên một tiếng nổ rung trời, Vũ Thuần Tử nhìn thấy không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải có Huyền Vân Bộ, e là giờ khắc này, hắn đã trọng thương hoặc trở thành cái xác không hồn dưới chiêu thức này.
Hạ Uyển Nhi cũng kinh ngạc không kém, không ngờ thiếu niên này lại có thể tránh thoát được, nhưng sau đó nghiêm mặt cười lạnh.
"Hừ! Coi như ngươi may mắn, lần này xem như đón đỡ như thế nào?"
Hai người liên tục giao chiến một canh giờ, Vũ Thuần Tử liên tục bại lui, thân thể bị từng cánh hoa sắc bén cắt trúng người, toàn thân chi chít vết thương, khiến y phục ngoại môn của hắn dính đầy máu, làm Vũ Thuần Tử đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Mà Hạ Uyển Nhi lại không có hề hấn gì, nàng nhàn nhã đem Vũ Thuần Tử vui đùa một vòng, không muốn để cho hắn chết quá sớm.
Vũ Thuần Tử đã đoán được chính mình kết cục, sớm cảm thấy Hạ Uyển Nhi mạnh mẽ, nhưng không ngờ nàng lại mạnh mẽ đến mức này, hiện tại hắn đều có ý muốn quay đầu bỏ chạy.
"Tam Thủy Kiếm Quyết!".