Vũ Thuần Tử liên tục lui về phía sau, rút thanh đại đao ở sau lưng chém một nhát.
Huyết Sắc thị tộc áo xanh nhẹ nhõm tránh thoát, ánh mắt sắc bén nhìn đại đao trong tay Vũ Thuần Tử, trong lòng trở nên tham lam.
"Đại đao này, ta muốn!"
"Cút!"
Vũ Thuần Tử trực tiếp phun ra một câu, khiến người này ngay lập tức nổi giận.
"Hừ! Oắt con, nên đưa thanh đao cho ta, ta suy nghĩ sẽ tha cho ngươi toàn thây."
Vũ Thuần Tử không có quan tâm, cười lạnh đáp.
"Mơ tưởng!"
"Đã ngươi không muốn, ta sẽ có cách lấy về."
Huyết Sắc thị tộc áo xanh cười gằn nói, thân ảnh nhanh chóng áp sát Vũ Thuần Tử.
Mà phía bên kia, tên áo đen Huyết Sắc thị tộc không ngừng áp đảo, đem Lý Thủy đánh liên tục bại lui.
Vũ Thuần Tử cứng rắn chống đỡ, Vũ Lực Quyền không ngừng đánh ra.
Bành bành bành…
Năm mươi nắm đấm hư ảo tấn công trực diện tên áo xanh, từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Tên áo xanh lúc này trên người không có lấy một vết thương, tự thân thể mình đón nhận năm mươi nắm đấm của Vũ Thuần Tử, từng nắm đấm va chạm lên người, bỗng chốc vỡ tan như bọt khí.
Bản thân hắn lại bình an vô sự, tựa như là đang gãi ngứa, không có chút nào đau đớn.
"Chỉ nhiêu đây sao? Quá yếu ớt!"
Tên áo xanh chợt cười lớn, trong giọng nói tràn đầy chế giễu, chỉ thấy hắn lấy tay phủi phủi trên người, một ít tạp chất còn sót lại trên y phục liền rơi xuống.
Sau đó lại nói.
"Nếu chỉ chiêu đây lực lượng, đúng là quá phế vật ha ha…"
Vũ Thuần Tử nhíu mày thật sâu, trong lòng hắn cũng vô cùng rung động, không ngờ nhận trực diện một đòn Vũ Lực Quyền, mà tên này lại không có xi nhê gì.
Linh Tuyền cảnh quả nhiên mạnh mẽ!
Hiện tại hắn không thể phát huy ra chiêu thức kia, nếu thành công thì không nói, nhưng không thành công, kết cục vẫn bị bắt trở lại, cho nên, hắn không thể liều mạng đem tính mạng của chính mình ra đánh cược, trước hết phải tìm được thời cơ rồi tính, tình hình bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Lý Thủy bên này có khổ không thể nói, một thân công lực toàn bộ đều đã phát huy ra, nhưng không thể đẩy lùi được đối phương, ngược lại, khiến bản thân bị thương càng thêm nghiêm trọng.
Nếu tình hình này tiếp tục kéo dài, đảm bảo hắn sẽ rơi vào tay Huyết Sắc thị tộc.
Tên áo đen đánh ra chưởng ấn, lòng bàn tay nhanh chóng xuất hiện đầy hoa văn màu đỏ kỳ dị, chỉ thấy vòng tròn hoa văn đánh thẳng vào lồng ngực Lý Thủy.
Lý Thủy kinh hãi đưa tay đón đỡ.
"Bồi Hành Chưởng!"
Bành… Răng Rắc!
Chưởng pháp cả hai va chạm vào nhau, chỉ thấy Bồi Hành Chưởng do Lý Thủy đánh ra bị đánh tan, hoa văn chưởng ấn của người áo đen cực kỳ mạnh mẽ, đem toàn bộ cánh tay Lý Thủy chấn vỡ.
Xương cốt bên trong vang lên âm thanh đứt gãy, tiếp đó toàn bộ cánh tay hắn bị hoa văn này đánh nát, giống như bột phấn một dạng, máu thịt văng tứ tung trên bầu trời, hoa văn kỳ lạ mạnh mẽ đánh vào lồng ngực, dư chấn còn lại tản ra sau lưng Lý Thủy, khiến tấm lưng bằng phẳng ngay lập tức nhô ra một cục.
Ầm…
Thân thể Lý Thủy bay ngược ra sau năm mươi mét, lăn lộn dưới đất vài vòng mới dừng lại, bỗng nhiên hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Phốc!
Tên áo đen thấy cảnh này liền cười lớn, hắn thích nhất là đem đối thủ hành hạ, sau đó đánh giết, nếu không giờ khắc này Lý Thủy đã là một cỗ thi thể.
Lý Thủy sợ hãi ôm ngực lui về sau mười bước, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhìn tên áo đen đang tiến tới lại gần, trong lòng thầm kêu không ổn.
"Gặp được ta, hôm nay số của ngươi đã tận."
Tên áo đen cười gằn nói, sát khí trong người không ngừng bộc phát, trong tay huy động linh khí, hóa thành hoa văn kỳ dị, chuẩn bị một chiêu tiễn Lý Thủy về trời.
"Các ngươi to gan, ngay cả Linh Bảo Tông cao tầng cũng dám giết?"
Ngay lúc này, một âm thanh rung trời truyền tới, khiến tên áo đen cùng tên áo xanh dừng tấn công.
"Ai? Mau bước ra đây."
Huyết Tinh ánh mắt chợt trở nên nghiêm nghị, nhìn về phía xa xa lớn giọng quát.
"Hừ! Huyết Sắc thị tộc nghiệt chủng, dám xuất hiện tại nơi đây tác oai tác oái?"
m thanh vừa dứt, ngay lập tức xuất hiện sáu người, trong đó có ba người tu vi đều là Linh Tuyền cảnh, sự xuất hiện này, khiến sắc mặt của ba tên Huyết Sắc thị tộc trở nên ngưng trọng.
Mà người này không phải ai khác, chính là trưởng lão nội môn, Linh Tuyền cảnh Triệu Phong Sơn.
Hai người bên cạnh hắn là trưởng lão nội môn, Tào Chu, Đốc Tháo.
Ba người sau cùng chính là Nguyên Nhân, Chu Chương, Hoàng Bị cùng Tần Hạ Lưu
Lý Thủy thấy đồng bọn đến, mặc kệ thương thế có nặng bao nhiêu, liền chạy tới chỗ bọn họ khóc lóc.
"Đại trưởng lão, mau cứu thuộc hạ, mau giết hết đám người ác nhân mất hết nhân tính này."
"Hừ! Chuyện cỏn con vậy còn làm không xong, đợi sau khi trở về ta sẽ thu thập ngươi.".