Khuôn mặt mà Thiên Ma Hoàng cố ý che lại, khi nhìn thẳng thì không thể nào thấy rõ dung mạo nhưng hắn đột nhiên cười một tiếng quái dị thì không còn nữa!
Cho dù là ngoài ý muốn hay là cố ý, gương mặt của hắn cực kỳ giống Thôn Thiên Ma Tổ.
Sau khi Quân Thường Tiếu thấy rõ thì lập tức nghĩ, không lẽ tên này cũng chuyển thế tới giống như mình?
Nhớ đến câu nói của Thôn Thiên Ma Tổ trước khi chết, thậm chí còn khiến cho hắn có cảm ngộ sâu sắc.
Ta Thất Huyền Thánh Tôn.
Hắn Thôn Thiên Ma Tổ.
Kiếp này lại có thể gặp gỡ, là muốn nối lại tiền duyên?
"Ai."
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói: "Quá khứ là nhân, hiện tại là quả, giữa ngươi và ta đã được định trước là không chết không thôi."
"Vù vù!"
Vào lúc này, quanh thân Thiên Ma Hoàng hiện ra khí tức tương tự như Thôn Thiên Ma Tổ, gương mặt đó dần trở nên dữ tợn, cực kỳ hưng phấn.
Quân Thường Tiếu thì tự nghĩ mình là Thất Huyền Thánh Tôn, hắn thì thực tế hơn, toàn tâm toàn ý lĩnh ngộ tâm pháp, rốt cục có tiến bộ rất lớn!
Cường giả.
Không thể tùy tiện thành.
Trừ bật hack.
Quân Thường Tiếu nhíu mày lại.
Xem tình huống trước mắt, chắc chắn mình sẽ bị hắn nện chết, có vẻ như khí tức hắn đang bạo phát khí ra bây giờ càng mạnh hơn vừa rồi!
"Chênh lệch giữa các ngươi càng lúc càng lớn." Hệ thống nói: "Đây cũng không phải là hiện tượng tốt."
"Quân Thường Tiếu!"
Thiên Ma Hoàng ngạo nghễ giơ tay lên, một cái vòng xoáy nhỏ đen nhánh hiện lên, lạnh lẽo cười nói: "Khi rời khỏi chỗ quỷ quái này thì cũng là giờ chết của ngươi!"
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Thực lực ngươi cũng đã rất mạnh ở thượng tầng vũ trụ, tại sao nhất định phải dùng thủ đoạn đẫm máu trấn áp ngàn vạn sinh linh."
"Ngươi sai."
Thiên Ma Hoàng nói: "Bản Hoàng không phải trấn áp, bản Hoàng đang cải tạo! Cải tạo bất công và bất chính trong thế gian này, thiết lập lại trật tự mới!"
"Phi!"
Quân Thường Tiếu nhổ nước bọt một cái, nói: "Đừng tự biện hộ cho mình."
"Được rồi."
Thiên Ma Hoàng bụm mặt, cười quái dị, nói: "Nói thật, nếu không có bản Hoàng tồn tại thì sao thể hiện được ngươi là anh hùng."
".
.
."
Quân Thường Tiếu lại không phản bác được.
"Trong thiên địa, có đen thì có trắng, có thiện thì có ác, bản Hoàng đại biểu tà ác, thì phải có người đại biểu quang minh, đó cũng là định luật vĩnh hằng bất biến." Thiên Ma Hoàng nói.
"Nhưng!"
"Đen và trắng, thiện và ác, do ai định nghĩa?"
"Do công đạo định nghĩa."
"Công đạo do ai định nghĩa?"
"Nhân tâm."
"Nói như vậy, chỉ cần bổn tọa khống chế nhân tâm thì chẳng khác nào khống chế công đạo, có thể định nghĩa thiện ác!" Thiên Ma Hoàng mặt mũi dữ tợn, cười nói: "Những người không bị khống chế thì đương nhiên là phải thanh lý!"
Quân Thường Tiếu im lặng nói: "Ngươi là người điên."
"Khặc khặc khặc!" Thiên Ma Hoàng khinh thường, cười nói: "Chỉ có ngu ngốc mới an phận thủ thường, bản Hoàng là người điên nên mới dám làm chuyện mà đám ngu ngốc không dám làm!"
"Nói cách khác, ngươi nghĩ mình làm đúng?"
"Đúng sai cũng không quan trọng, bởi vì khi bản Hoàng thành công mở ra kỷ nguyên mới, tất cả sai đều là đúng!"
Quân Thường Tiếu phát hiện tiếp tục nói chuyện với hắn nữa cũng không có ý nghĩa gì, cho nên nhỏ giọng thầm thì:
"Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ."
"Quân Thường Tiếu."
Thiên Ma Hoàng ngạo nghễ nói: "Ngươi cũng là nhân kiệt, bản Hoàng có chút thưởng thức, không bằng ngươi giúp ta hoàn thành đại nghiệp?"
"Ngươi đang chiêu mộ ta?"
"Đúng vậy."
Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái, cười nói: "Khi ta còn ở hạ giới thì có người từng chiêu mộ ta."
"Sau đó thì sao?" Thiên Ma Hoàng hiếu kỳ nói.
"Sau đó." Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, nói: "Thành người của ta."
Hắn đang nói ai?
Không sai, hắn nói Viên công tử.
Trước đó vì trốn tránh Cẩu Thặng mà chạy từ đại lục đến Đông Hải Ngư Châu, kết quả vẫn gặp được, chỉ có thể dùng một chữ ‘thảm’ để hình dung.
"Ý ngươi là bản Hoàng chiêu mộ ngươi thì cuối cùng sẽ trở thành thủ hạ của ngươi." Thiên Ma Hoàng nói.
Quân Thường Tiếu nói: "Vạn Cổ Tông ta không thu người chết."
Ánh mắt Thiên Ma Hoàng dần trở nên âm lãnh, nói: "Quân Thường Tiếu, sớm muộn gì ta cũng tính sổ với ngươi, đến lúc đó, bao gồm cả ngươi và tất cả thân nhân của ngươi đều sẽ chết không có chỗ chôn!"
Quân Thường Tiếu nghe vậy thì ánh mắt cũng lạnh lẽo.
Hăm dọa thì muốn nói như thế nào cũng được, nhưng liên quan đến thân nhân mình thì chắc chắn không thể chấp nhận!
"Ông!"
Đột nhiên, không gian chấn động.
Quân Thường Tiếu và Thiên Ma Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì thân thể nhanh chóng nhạt nhòa, sau đó hoàn toàn biến mất tại chỗ.
...
Vũ trụ tinh không.
Hai vòng xoáy khổng lồ biến mất.
"Không còn?"
Kiếm Quy Khư kinh ngạc nói.
"Hưu!"
Vào lúc này, Quân Thường Tiếu tự dưng xuất hiện chỗ vòng xoáy biến mất.
"Tông chủ đi ra!" Chúng đệ tử vội vàng bay qua, còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì thấy tông chủ đưa tay vẻ lên mặt mình một cái ‘bốp’.
Vẻ mặt một cái, cảm nhận được cảm giác đau đớn rõ ràng, chuyện này khiến Quân Thường Tiếu khẳng định, mình không còn ở trạng thái hư ảo.
Hệ thống chửi bậy một tiếng, nói: "Sờ mặt không được sao? Phải tự vả mình một bạt tay?"
"Mặt dày."
"Ta thích!"
Lời này, khó hiểu.
...
Vạn Cổ Tông.
Kiếm Quy Khư mong chờ nhìn Quân Thường Tiếu.
"Không có."
"Không?"
"Ừm."
".
.
."
Kiếm Quy Khư suýt chút ngã quỵ.
Chỉ có một mình hắn đi vào trong vòng xoáy bảy màu kì quái, có lẽ bên trong cất giấu một loại cơ duyên nào đó, kết quả chỉ thấy được hình ảnh Thôn Thiên Ma Tổ ở quá khứ?
"Chắc chắn không có bỏ sót cái gì chứ?"
"Chắc chắn."
Trong lòng Quân Thường Tiếu cũng bực bội.
Vất vả lắm mới phát động huyền bí của tàn quyển, kết quả chỉ biết có thể mình là Thất Huyền Thánh Tôn, Thôn Thiên Ma Tổ bị giết, sau đó thì không có chỗ tốt gì!
Ngược lại, có vẻ như Thiên Ma Hoàng có lĩnh ngộ, thực lực lại tăng lên.
"Cái rắm!"
Hệ thống nói: "Cho ngươi cơ hội đi vào vùng đất vĩnh sinh, là ngươi tự từ chối!"
".
.
."
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
"Không phải chứ."
Kiếm Quy Khư chống cằm.
"Tiền bối."
Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói: "Ta gặp Thiên Ma Hoàng bên trong đó, người này rất có thể là Thôn Thiên Ma Tổ chuyển thế."
"A?"
Kiếm Quy Khư ngạc nhiên.
Rất nhiều lời đồn đãi đều nói Thiên Ma Hoàng là đời sau của ma đầu đó, nếu như là chuyển thế thì vấn đề nghiêm trọng hơn!
"Mà ta."
Quân Thường Tiếu dừng lại một chút, nói: "Có thể là võ đạo thần thoại chuyển thế."
Trời đất chứng giám.
Khi Cẩu Thặng nói lời này thì vô cùng nghiêm túc.
Thế mà sau khi Kiếm Quy Khư nghe được thì đầu tiên là sững người tại chỗ mấy giây, sau đó ngồi trên ghế, lấy tay che miệng, sắp không nhịn cười nổi.
Hắn được huấn luyện chuyên nghiệp, trừ phi nhịn không được, nếu không tuyệt đối sẽ không cười.
"Ta nghiêm túc."
".
.
."
Quân Thường Tiếu lắc đầu, rời khỏi đại điện, kết quả vừa đi ra ngoài thì Kiếm Quy Khư không kiêng nể gì cả mà cười váng lên.
"Ai."
Hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói: "Kiếp trước của mình giết Thôn Thiên Ma Tổ, kiếp này mình nhất định phải giết Thiên Ma Hoàng."
Thư phòng.
Quân Thường Tiếu trở về.
Bảy bản tàn quyển vẫn nằm yên trên bàn, không còn lộng lẫy bảy màu như lúc nãy.
"Chỉ đơn giản như vậy mà có thể đi vào vùng đất vĩnh sinh?" Cẩu Thặng ngồi xuống, tay sờ tàn quyển, thầm nghĩ: "Có lẽ là có ý gày bẫy."
"Ừm?"
Quân Thường Tiếu nheo mắt lại, phát hiện mặt dù tàn quyển khôi phục lại bình thường như trước kia nhưng trên bìa lại xuất hiện đồ án mơ hồ.
Quyển hai, quyển ba.
.
.
Tất cả đều có!
"Xoát!"
Quân Thường Tiếu đứng dậy, mở bảy bản tàn quyển ra, sau khi tỉ mỉ quan sát và sắp xếp lại thì giật mình nói: "Địa đồ? !"