Sau khi giải quyết đám U Linh, Quân Thường Tiếu, cao tầng và đệ tử đều bị đưa vào trong không gian độc lập.
Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh ở lại, này đồng nghĩa với chỉ nhằm vào Vạn Cổ Tông.
Được rồi.
Hai anh em bị vứt bỏ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đứng đó không biết làm sao.
"Chỗ này là.
.
."
Còn đang đắc chí thì đổi cảnh, Quân Thường Tiếu nhìn không gian hư vô mờ mịt bốn phía, cau mày nói: "Chỗ nào?"
"Tâm Linh Chi Cảnh."
Đột nhiên, một giọng nói hùng hậu vang lên bên tai.
"Thất Huyền tiền bối? !" Quân Thường Tiếu mừng như điên.
Giọng nói, giọng điệu này giống hệt như khi hắn nghe được trong màn sáng.
"Quân tông chủ."
Giọng nói hùng hậu lại vang lên, nói: "Tuy ngươi ta không cùng một thời đại nhưng hình như lại rất có duyên."
"Đúng vậy."
Quân Thường Tiếu cười nói: "Chúng ta cực kỳ có duyên!"
"Thôn Thiên Ma Tổ chính là tà niệm của chúng sinh biến thành, mặc dù ta diệt trừ nó nhưng chỉ cần thế gian vẫn còn tà niệm thì thế nào cũng sẽ có một ngày, nó được người khác kế thừa, tiếp tục làm hại thương sinh." Giọng nói hùng hậu nói.
"Vì vậy."
"Trước khi bước vào vùng đất vĩnh sinh thì ta để lại cơ duyên trong Tuyệt Vọng Thâm Uyên, chờ các ngươi kế thừa."
Quân Thường Tiếu trong lòng mừng rỡ.
Hắn đi tới đây đều là do bảy bản tàn quyển, hắn vẫn luôn tin tưởng bảo tàng là Thất Huyền Thánh Tôn để lại, rốt cuộc cũng đã được chứng minh.
Ai.
Quả nhiên kiếp trước của mình rất nhàm chán.
".
.
." Hệ thống gầm lên: "Đừng nằm mơ nữa được không!"
"Thôn Thiên Ma Tổ có một bản bí tịch tà ác, tên là Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp, nếu như bị người nào đó tham ngộ được thì chắc chắn sẽ là một trận tai nạn hủy diệt vũ trụ."
"Đã có người tham ngộ."
"Thật sao?"
Thất Huyền Thánh Tôn hơi trầm mặc, nói: "Đã phát triển đến mức không thể nghịch chuyển."
"Cơ duyên tiền bối để lại có thể diệt trừ tai nạn này không?"
"Có thể."
Quân Thường Tiếu vui vẻ.
"Chỉ là.
.
." Thất Huyền Thánh Tôn chậm rãi nói: "Cái giá rất lớn."
"Giá lớn gì?"
"Hi sinh mình, đồng quy vu tận với ác ma làm hại thương sinh." Câu này hắn nói cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không phải là đang nói đùa.
Quân Thường Tiếu nhíu mày.
"Thực ra thì với khí vận nghịch thiên của Quân tông chủ thì bước vào vùng đất vĩnh sinh cũng không có vấn đề, xả thân thủ nghĩa vì thương sinh hay là chỉ lo cho mình, quyền lựa chọn trong tay ngươi."
"Không có cashc nào khác sao?"
"Không có."
"Nếu như ta chọn chỉ lo cho mình thì có phải là sẽ bị đưa ra khỏi Tuyệt Vọng Thâm Uyên?" Quân Thường Tiếu hỏi.
"Cơ duyên này được chuẩn bị cho người chấp nhận hiến thân, nếu không có giác ngộ xả thân thủ nghĩa thì đương nhiên là sẽ bị truyền tống ra ngoài."
".
.
."
Quân Thường Tiếu cười khổ.
Nhiệm vụ truyền kỳ muốn cho mình chỉ huy tông môn tìm được bảo tàng, chọn chỉ lo cho mình thì sẽ bị đưa ra ngoài, chẳng khác nào nhiệm vụ thất bại, quá rối.
"Chọn đi."
Quân Thường Tiếu xoắn xuýt, mình nên chọn xả thân thủ nghĩa hay là chỉ lo cho mình, những đệ tử của Vạn Cổ Tông bị đưa đến khu vực khác cũng đang chọn, còn chọn cái gì thì xin phép giữ bí mật, sau đó sẽ nói sau, không nghĩ ra được thì thôi.
..
"Rốt cuộc là tình huống như thế nào?"
Bên ngoài, Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh vẫn còn đứng ngẩn ngơ.
Quân tông chủ vàn hiều đệ tử Vạn Cổ Tông đột ngột biến mất như vậy, chỉ có mình ở lại, rõ ràng là bị phân biệt đối xử!
"Hưu!"
"Hưu!"
Còn đang phiền muộn thì không gian lại run run, các cao tầng như Cố Triều Tịch, Liễu Ti Nam và bọn đệ tử như Lục Thiên Thiên lần lượt xuất hiện.
"Con trai!"
Cố Thiên Tinh vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
" y.
.
." Cố Triều Tịch gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt nói: "Ta cũng không biết, đần độn u mê đi vào một vùng không gian, sau đó đần độn u mê đi ra."
"Không có nguy hiểm?"
"Không có."
".
.
."
Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh im lặng.
"A?" Tô Tiểu Mạt nhìn trái nhìn phải, nói: "Tông chủ đâu?"
Kiếm Quy Khư nói: "Cũng biến mất như các ngươi."
"Hưu!"
Đột nhiên, Quân Thường Tiếu từ trong hư không xuất hiện, sau đó lấy tinh vực đồ ra, nói: "Đi."
Chúng đệ tử đi theo.
Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh hai mặt nhìn nhau.
Quân tông chủ, những cao tầng và các đệ tử đi vào đó, sau khi ra ngoài thì sao lại có chút không giống vậy?
Cụ thể không giống ở chỗ nào thì hai người không nói ra được, đành phải vội vàng đuổi theo, trên đường cố gắng hỏi thăm Quân Thường Tiếu phát hiện cái gì, nhưng câu trả lời nhận được là không phát hiện ra gì cả.
Đúng là không hề phát hiện thứ gì.
Chỉ đi vào rồi lại nhanh chóng đi ra.
Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh là kẻ lõi đời, nói thầm trong lòng: "Chắc chắn có chuyện!"
..
Quân Thường Tiếu đi theo chỉ dẫn của địa đồ, tiếp tục đi tới đất lành.
Bởi vì bị vùng đất đại hung bao vây cho nên nhất định phải trải qua chém giết vô tận mới đi tới điểm cuối được.
Mà cái này.
Là một lần khảo nghiệm thực lực và sự phối hợp của toàn tông môn.
Thực lực có, phối hợp có, cho nên mọi người một đường xông đến, mặc dù gặp không ít trở ngại nhưng đều hữu kinh vô hiểm xông qua, thậm chí có lúc còn không chút kinh hãi, hoàn toàn là nghiền ép quét ngang.
".
.
."
Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh không còn gì để nói.
Vô số võ giả bỏ mạng ở đây, khiến cho người ta vô cùng tuyệt vọng, cho nên mới đặt tên là Tuyệt Vọng Thâm Uyên, bây giờ Vạn Cổ Tông đến, hoàn toàn có thể đổi thành Thâm Uyên Tuyệt Vọng, thâm uyên tuyệt vọng không gì sánh được!
Đương nhiên.
Càng đến gần đất lành thì độ khó càng lớn hơn.
Đến vùng đất đại hung cuối cùng, Quân Thường Tiếu tự mình chỉ huy trên dưới tông môn, bỏ ra một cái giá lớn là hao phí độ dài mấy chục ngàn chữ mới miễn cưỡng đánh bại mấy ngàn con Yêu thú viễn cổ cấp Thiên Cơ cảnh thủ hộ nơi đây.
"Vù vù!"
Chúng đệ tử đứng trong hư không, khom người tay vịn đầu gối, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, từ sắc mặt tái nhợt thì biết, bọn họ tiêu tốn không ít năng lượng.
Tiêu Tội Kỷ là người thảm nhất.
Cơ giáp văn tự đặc hiệu kích phát ra giờ đã thủng trăm ngàn lỗ, rách tung tóe.
"Tiêu sư huynh, cảm ơn."
Rất nhiều đệ tử hơi thở dốc môt chút, sau đó đồng loạt cảm kích nhìn hắn.
Những đệ tử nội môn bình thường này hoàn toàn không là cái gì với Thiên Cơ cảnh cả, bọn họ có thể thắng lợi là nhờ có Tiêu Tội Kỷ bảo hộ.
Rất xứng danh là xe tăng hình người của Vạn Cổ Tông.
"Đây là chuyện ta nên làm." Tiêu Tội Kỷ tiêu hao năng lượng quá nhiều, cho nên nói xong câu đó thì có chút lung lay sắp ngã.
Quân Thường Tiếu nói: "Nghỉ ngơi tại chỗ."
"Phịch!"
Cao tầng và đệ tử đồng loạt ngồi xếp bằng ở trong hư không, vận chuyển các loại tâm pháp để khôi phục năng lượng và điều chỉnh trạng thái hư nhược.
Qua chừng một canh giờ thì mọi người mới lần lượt khôi phục.
"Đi."
Quân Thường Tiếu chỉ huy bọn họ, tiếp tục đi về phía trước, bởi vì không còn vùng đất đại hung ngăn cản nên bọn họ rất là thuận buồm xuôi gió, cuối cùng bước vào đất lành được đánh dấu trên tinh vực đồ.
Nơi này không có hoang vu mà tràn ngập sức sống.
"Thật thoải mái!"
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi nheo mắt lại, kinh mạch và huyết nhục vì chiến đấu lúc trước mà đau buốt cũng dần được chữa trị.
Quân Thường Tiếu không có cảm nhận cảm giác phiêu nhiên đó, không kiêng nể gì mà phóng linh niệm ra, tìm kiếm xem đất lành có bảo tàng hay không.
"Tông chủ!"
Lý Thanh Dương chỉ về một hướng, kinh ngạc nói: "Đó là cái gì?"
Quân Thường Tiếu vội vàng nhìn sang thì phát hiện trong khu vực như không có điểm điểm cuối đó có một vùng đất lơ lủng, trên đó có một gốc đại thụ che trời, cành lá rậm rạp, chung quanh có sức sống lộng lẫy bao phủ, tỏa ra khí tức thần thánh!
"Đây là cái gì?" Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh cũng phát hiện, nhìn vẻ mặt của bọn họ thì hẳn là bọn họ cũng không biết đó là cái gì.
Không ai trong số bọn họ biết, chỉ có Hà Vô Địch biết, khi nhìn thấy gốc đại thụ sức sống bừng bừng đó thì vẻ mặt cứng ngắc, không dám tin nói: "Vũ trụ Khởi Nguyên Chi Thụ!"
"Kèn kẹt!"
Ngay lúc này, không gian đằng sau đại thụ che trời dần dần vặn vẹo, hình thành con đường bảy màu, mà cuối đường, cửa đá to lớn chậm rãi hiện ra, trên nó có khắc văn tự phức tạp, thần bí thiêng liêng!
"Vĩnh Sinh Chi Lộ! ?"