Quân Thường Tiếu là con của tộc trưởng tộc Thạch Tượng? Chẳng phải là con của mình hay sao?
Trong nháy mắt, nam tử tóc đỏ như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, cái thằng nhìn là rất muốn đánh đó lại là con trai của mình!
Không đúng!
Tại sao lúc trước không có huyết mạch cộng minh?
Cảnh giới đạt tới cấp bậc của nam tử tóc đỏ thì đối mặt với con ruột của mình là có thể cảm nhận được khí tức máu mủ tình thâm, cho dù đã qua rất nhiều đời thì cũng có thể bắt được huyết mạch cộng minh.
Nhưng khi giao thủ với Quân Thường Tiếu thì hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Chỉ có một khả năng, cái thằng đó cũng không phải là con của mình, hoặc là ngay từ đầu, Công Tôn Nhược Ly không có mang cốt nhục của mình!
Ý tưởng này.
Có chút ngưu bức.
Tự mình tô màu cho mình!
"Không thể nào!"
Nam tử tóc đỏ vội vàng bỏ suy nghĩ không thực tế đó đi, kiên định nói: "Tuyệt đối là cốt nhục của ta!"
Đứa nhỏ vừa ra đời, hắn ở thạch tượng Vực, tuy thời gian ở chung rất ngắn nhưng khí tức máu mủ tình thâm càng thêm mãnh liệt.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"
Nam tử tóc đỏ càng nghĩ càng loạn, ném võ giả đó ra, ôm đầu đứng tại chỗ rống to.
Không được!
Ta nhất định phải điều tra rõ ràng!
Lúc này, nam tử tóc đỏ chuẩn bị lên đường đi Vạn Cổ Giới tìm Quân Thường Tiếu hỏi thăm rõ ràng.
Rất hiển nhiên, bởi vì chuyện của con trai khiến cho hắn quên chuyện Thiên Ma Hoàng bàn giao cho mình, không những không có đi tới mấy chỗ xa xôi hấp dẫn lực chú ý mà còn chuẩn bị chủ động đưa tới cửa.
"Hưu."
Lưu quang màu đỏ, xuyên phá không gian.
Đọc giả xem tới đây, tức giận mắng to: "Còn định cho gặp thoáng qua nữa hả? Còn định kéo dài thêm nữa hả?"
Không tồn tại.
Nam tử tóc đỏ bay ra khỏi thượng giới, phát hiện có năng lượng dao động, sau đó ngừng chân tại chỗ.
Cũng chỉ một lát sau, Vạn Cổ Hào vượt qua hư không bay tới, vừa khéo, hai bên đối mặt nhau.
Duyên.
Tuyệt không thể tả.
"!"
Tinh không địa đồ của Vạn Cổ Hào phát ra tiếng cảnh báo xung quanh có người.
"Ừm?" Quân Thường Tiếu vô thức phóng ý niệm ra, nhanh chóng khóa chặt nam tử tóc đỏ, cho đến thấy rõ tướng mạo thì bật thốt lên: "Cái tên này còn chưa chết?"
Không đúng!
Bị anh linh Na Tra chọc thủng trán, sao có thể còn sống được?
"Bình thường."
Hệ thống nói: "Làm cường giả cấp bậc đỉnh phong, tất nhiên cũng có được thủ đoạn huyền diệu để bảo mệnh, nào giống đệ tử của kí chủ chết thì nhấn một cái là phục sinh trong Lăng Yên Các."
Nói thì nói đi, phút cuối vẫn không quên chế giễu.
Không kinh ngạc như Quân Thường Tiếu, Công Tôn Nhược Ly vừa đi vào khoang điều khiển thì nhìn thấy nam tử tóc đỏ, biểu cảm trên mặt đọng lại.
Hắn!
Vẫn còn sống!
"Hừ!"
Quân Thường Tiếu rút Hiên Viên Thần Kiếm ra, lạnh lùng nói: "Vậy thì giết thêm lần nữa!"
Nam tử tóc đỏ này là cùng một bọn với Thiên Ma Hoàng, hơn nữa hắn còn giết Tiêu Tội Kỷ, mặc dù có thể phục sinh nhưng cũng đã kết thù không chết không thôi.
"Kèn kẹt!"
Cửa khoang mở ra.
Nếu là trước đây thì chắc chắn Quân Thường Tiếu không tự tin đơn đấu với nam tử tóc đỏ, bây giờ đã đột phá đến đỉnh phong, không thu thập được Thiên Ma Hoàng chẳng lẽ còn không thu thập được cái tên này?
".
.
."
Công Tôn Nhược Ly lấy lại tinh thần, vừa muốn mở miệng ngăn cản thì Cẩu Thặng đã tràn đầy sát ý bay ra ngoài.
Nhìn thấy người từ trong chiến hạm bay ra đúng là người mình muốn tìm, nam tử tóc đỏ đại hỉ, nhưng một giây sau thì vội vàng lui lại, bởi vì Thiên Cương Kiếm Ý đã chặt tới.
Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Quân Thường Tiếu sẽ không nói đạo nghĩa giang hồ gì đó, chém là xong!
"Hưu!"
"Hưu!"
Thiên Cương Kiếm Ý tùy ý bạo phát, hóa thành từng đạo lưu quang, mang theo thế xé rách không gian đánh tới!
Giao thủ với Thiên Ma Hoàng, vẫn luôn ở thế yếu, khiến Quân Thường Tiếu hoàn toàn không phát huy ra được thực lực chân chính, bây giờ thì có thể thống khoái chiến đấu!
Cảm giác, thoải mái!
Nam tử tóc đỏ vốn thương thế chưa lành, lại đối mặt Quân Thường Tiếu thực lực tăng nhiều, trong nháy mắt rơi vào bị động, mặc dù có thể miễn cưỡng né tránh kiếm khí sắc bén nhưng quá trình thì có thể dùng bốn chữ kinh tâm động phách để hình dung!
"Tiểu tử này, lại mạnh lên!"
Nếu là con trai ta, chắc chắn ta sẽ rất tự hào!
"Quân.
.
."
Nam tử tóc đỏ muốn lên tiếng hỏi cho rõ ràng nhưng Quân Thường Tiếu không cho hắn bất cứ cơ hội nào, cầm Hiên Viên Thần Kiếm giết tới, kiếm khí đầy trời xé rách không gian, các loại đặc hiệu xuất hiện trong nháy mắt.
Đối mặt với Thiên Ma Hoàng, khúm núm.
Đối mặt nam tử tóc đỏ, trọng quyền xuất kích!
Thiên không sinh Quân Thường Tiếu, Vạn Cổ kiếm đạo như đêm dài!
"Oanh!"
"Oanh!"
Kiếm khí bạo phát đầy trời, dùng góc độ quỷ dị chém xuống.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, lại quá xảo trá, cuối cùng nam tử tóc đỏ vẫn không tránh thoát được, vai phải chém ra một vết thương sâu hoắm.
"Phốc!"
"Phốc!"
Quân Thường Tiếu thừa thắng truy kích, Hiên Viên Thần Kiếm nhiều lần xẹt qua hư không, kiếm khí sắc bén xẹt qua thân thể đối phương, cũng để lại từng vết rách.
".
.
."
Nam tử tóc đỏ máu me đầm đìa lui lại, sắc mặt trắng bệch.
Vốn có tổn thương, bây giờ lại bị công kích, có thể nói họa vô đơn chí.
"Chết!"
Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu hóa thành kiếm mang xông tới!
"Vù vù!"
Hiên Viên Thần Kiếm không chỉ được quán chú Thiên Cương Kiếm Ý, mà còn được quán chú tiên âm chi lực, hiển nhiên là muốn mạt sát cái tên.
Khí tức tử vong mãnh liệt xông lên đầu, nam tử tóc đỏ biết không còn sống lâu nữa, trong lòng khổ không nói nổi, cũng thầm nghĩ: "Nếu như là con trai ta, chết trong tay hắn thì đã sao?"
Nghĩ đến đây.
Từ bỏ phản kháng, thản nhiên đối mặt với tử vong.
Nếu như lúc này, Công Tôn Nhược Ly đột nhiên đứng ra, ngăn trước mặt nam tử tóc đỏ thì nội dung cốt truyện sẽ vô cùng cẩu huyết.
"Vù vù!"
Quân Thường Tiếu tràn đầy sát ý vọt tới.
Giết đệ tử ta, phải chết!
"Con!"
Ngay lúc mấu chốt này, Công Tôn Nhược Ly ở sau lưng hắn nghẹn ngào hô lên: "Hắn là phụ thân ngươi!"
"Phốc" một tiếng, Hiên Viên Thần Kiếm sắc bén đã đâm xuyên qua ngực nam tử tóc đỏ.
Lần trước đâm xuyên qua trán không chết.
Lần này đâm xuyên qua trái tim thì hẳn là không cứu được nữa chứ!
Thực ra thì cho dù đâm vào chỗ nào thì nam tử tóc đỏ cũng chết chắc, đầu tiên là loại thần thông bảo mệnh đó không thể lặp đi lặp lại sử dụng, với lại lần này hắn cũng không có phản kháng.
Sau khi đâm thủng ngực, Quân Thường Tiếu cũng không có vui vẻ, ngược lại, vẻ mặt cứng đờ, bởi vì hắn nghe Công Tôn Nhược Ly kêu khóc, nhưng.
.
.
muộn rồi.
"Oa!"
Nam tử tóc đỏ phun ra một ngụm máu, khóe miệng nở một nụ cười.
Hắn cũng nghe được tiếng hô của Công Tôn Nhược Ly, cũng nhìn thấy nàng, kết hợp với câu nói mới nãy thì có thể chứng minh được người trẻ tuổi trước mắt này chính là con trai mình.
Mẹ nó.
Quá cẩu huyết!
Tác giả cũng sắp không viết được nữa.
"Mẫu thân." Quân Thường Tiếu máy móc quay đầu lại, nói: "Ngài.
.
.
Nói cái gì?"
Công Tôn Nhược Ly ngừng ở phía xa, nhìn lấy nam tử tóc đỏ máu me đầm đìa, lại bị đâm đâm thủng ngực, không ngăn được nước mắt, nói: "Hắn là cha ruột của ngươi!"
"Vậy còn Trương Tam!"
"Quân tông chủ.
.
." Trương Tam từ trong Vạn Cổ Hào bay ra, có chút lúng túng nói: "Công Tôn phu nhân sợ ngươi tự trách vì giết cha nên mới kêu ta giả mạo."
".
.
."
Quân Thường Tiếu muốn sụp đổ.
Đánh nửa ngày, cái tên này mới là cha ta, như vậy, chẳng phải là ta đã giết cha!
Cũng may, phản ứng đủ nhanh, hơi dịch qua một bên một chút, với tu vi của hắn thì hẳn là sẽ không chết.
Đang nghĩ như vậy thì nam tử tóc đỏ bị Hiên Viên Thần Kiếm đâm thủng ngực đột nhiên ngã nhào, hai tay rủ xuống.
"Uy uy!"
Quân Thường Tiếu khoác hai tay lên trên bả vai hắn, liều mạng lắc, vừa lắc vừa la: "Ngươi đừng chết!"