Nam tử tóc đỏ vốn có thương tích trong người, lại liên tiếp bị chặt, sau cùng còn bị đâm thủng ngực, tuy còn một chút nữa mới đâm trúng trái tim nhưng hắn hoàn toàn không chịu được, cho nên quang vinh.
.
.
ngất đi.
Không sai.
Hắn còn sống.
Chủ yếu là thực lực mạnh, có thể chịu được giày vò.
Nhưng mà, Quân Thường Tiếu sụp đổ.
Vẫn cho rằng Trương Tam chính là phụ thân mình, kết quả mọi chuyện đảo ngược lại.
Cẩn thận suy tính, đây là lần thứ hai Cẩu Thặng giết phụ thân, tuy chưa thực hiện được chắc chắn trong lòng rất là tự trách.
Không phải sao.
Hắn ngồi xổm bên ngoài khoang chữa bệnh, hai tay ôm đầu, trên mặt tràn ngập thống khổ.
"Tông chủ."
Trương Tam đi tới, an ủi: "Người không biết không có tội, đừng gây áp lực cho mình."
"Xoát!"
Quân Thường Tiếu đột nhiên đứng dậy, đè hắn vào tường, gầm lên: "Người biết sự thật, tại sao lại không nói cho ta!"
"Ngô.
.
."
Mặt của Trương Tam đều sắp bị đè tới biến hình, cũng sụp đổ nói: "Ta lo cho Quân tông chủ, dù sao loại hành vi giết phụ thân mẫu thân này, phàm là người có lương tâm thì đều sẽ bị đạo đức luân lý dằn vặt."
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
Khi biết được nam tử tóc đỏ cũng là phụ thân mình, nhớ lại mới nãy mình chém lung tung, lúc đó cảm giác rất thoải mái nhưng bây giờ.
.
.
trong lòng rất khó chịu.
Không nên hiểu lầm.
Cẩu Thặng khó chịu cũng không phải là vì nam tử tóc đỏ mà là vì Công Tôn Nhược Ly, dù sao hắn đã xem nàng như mẫu thân của mình, khi con trai giết phụ thân ngay trước mặt mình, nàng sẽ đau khổ cỡ nào.
Hơn nữa!
Là người biết tất cả sự thật!
Mấy ngày nay, mẫu thân sống như thế nào!
Trước đó, Quân Thường Tiếu cảm nhận được rõ ràng Công Tôn Nhược Ly có ý né tránh mình.
Mới đầu cũng không có coi là chuyện to tát, thậm chí cho rằng có thể do gặp lại phụ thân, hai người muốn ở chung bồi dưỡng tình cảm đã từng bỏ lỡ.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ một là sợ lộ tẩy, hai là không dám đối mặt với chuyện con trai giết phụ thân.
Quân Thường Tiếu phán đoán không sai.
Công Tôn Nhược Ly cũng có hai loại tâm tính, thậm chí mỗi lần nhớ tới cảnh nam tử tóc đỏ bị mạt sát thì đều sẽ đau thấu tim gan.
Vì con trai.
Nàng gánh chịu quá nhiều đau khổ.
Đáng được ăn mừng là, nam tử tóc đỏ không có chết!
Như vậy.
Đương nhiên là tội danh giết phụ thân sẽ không tồn tại!
Công Tôn Nhược Ly ngồi trong khoang chữa bệnh, nhìn chằm chằm nam tử tóc đỏ đang thở đều đều, rốt cục trên gương mặt tiều tụy cũng nở nụ cười.
Từ khi nhờ Trương Tam giả mạo, mỗi lần đều là miễn cưỡng vui cười.
"Mẹ."
Quân Thường Tiếu đi tới, tự trách: "Xin lỗi."
"Con ta không sai." Công Tôn Nhược Ly quay đầu, yêu chiều nói: "Không cần xin lỗi."
"Ta.
.
."
"Con trai."
Công Tôn Nhược Ly ngắt lời hắn, cười nói: "Rốt cuộc người một nhà chúng ta cũng đoàn tụ."
Nụ cười này là thật lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ rất vui vẻ của mẫu thân, trong lòng Quân Thường Tiếu cũng dễ chịu không ít, cũng cười nói: "Không sai, ba người nhà chúng ta đã được đoàn tụ!"
"Chúc mừng chúc mừng!"
Trương Tam chắp tay nói.
Thế mà, khi hắn đi theo Quân Thường Tiếu tới thì lại bị nhấn vô tường, cũng nghe một tiếng gầm lên: "Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta!"
Rốt cục Cẩu Thặng lấy lại tinh thần, mấy ngày này hắn kêu phụ thân bao nhiêu lần!
"Tông chủ!"
Trương Tam sụp đổ gào to: "Ta cũng rất bất đắc dĩ!"
"Hừ." Quân Thường Tiếu buông tay ra, nói: "Sau khi trở về thì tự mình đi Giới Luật Đường nhận phạt đi."
"A?"
Trương Tam co quắp trên đất.
Từ khi trở thành đường chủ, tuy hắn còn chưa hiểu hết toàn bộ tông môn nhưng lại ấn tượng sâu sắc với Giới Luật Đường, bởi vì đường chủ Linh Thú Đường bởi vì bạo y phục nên bị Viên công tử đưa qua, trên đường không ngừng khóc rống, chắc hẳn vô cùng đáng sợ!
..
Nam tử tóc đỏ hôn mê hơn nửa tháng.
Trong lúc đó, Công Tôn Nhược Ly ở bên cạnh chăm sóc, một tấc cũng không rời.
Nói thật, nàng rất vui vẻ, nhưng mỗi ngày nhìn thấy gương mặt đó, nhớ lại chuyện hắn vứt bỏ mình và con trai, hận ý vốn tiêu tán lại trở về.
"Ho khan!"
Rốt cục nam tử tóc đỏ tỉnh.
Khi hắn mở to mắt thì nhìn thấy Công Tôn Nhược Ly, áy náy nói: "Ôm.
.
.
Xin lỗi.
.
.
Ta.
.
."
"Xoát!"
Công Tôn Nhược Ly nắm chặt hắn, xốc lên, cũng đưa một chén thuốc tới bên miệng, lạnh lùng nói:
"Há mồm."
"A!"
Nam tử tóc đỏ rất nghe lời.
Uống xong chén thuốc, đắng tới mặt mũi cũng vặn vẹo.
"Phù phù!"
Công Tôn Nhược Ly ném hắn xuống, đứng lên nói: "Mỗi ngày ba lần."
Thấy nàng muốn rời khỏi, nam tử tóc đỏ nắm tay nàng, nói: "Có thể tha thứ ta đi không từ giã không?"
".
.
."
Công Tôn Nhược Ly dừng chân, trong đôi mắt sáng lóe lên vẻ tức giận.
Nàng rất muốn quay lại đấm tên đàn ông phụ lòng này một đấm, nhưng nhớ tới hắn mới tỉnh lại nên dằn xuống, thản nhiên nói: "Nếu không phải sợ nhi tử gánh tội danh giết phụ thân thì ngươi đã chết lâu rồi."
"Đúng vậy."
Nam tử tóc đỏ tự trách: "Vứt bỏ các ngươi mà đi, ta tội đáng chết vạn lần."
"Biết thì tốt."
Công Tôn Nhược Ly nói xong câu đó thì quay người rời đi.
"Nhược Ly."
Nam tử tóc đỏ nằm trên giường bệnh nhìn lấy bóng lưng uyển chuyển từ từ đi xa, chật vật mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy ta còn có cơ hội không?"
".
.
."
Công Tôn Nhược Ly không nói.
Sau khi ra khỏi khoang chữa bệnh, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Theo tình huống trước mắt thì hắn không có gì đáng ngại.
Nữ nhân.
Quả nhiên có nội tâm rất phức tạp.
..
"Cái kia.
.
."
Biết được nam tử tóc đỏ tỉnh dậy, Quân Thường Tiếu tới thăm, ngồi ở bên cạnh, do dự một hồi không biết nói cái gì cho phải.
Suýt chút là giết hắn hai lần.
Bây giờ dùng thân phận phụ tử gặp nhau, thực sự xấu hổ khó mà nói được.
Nam tử tóc đỏ cũng không cảm thấy như vậy, ngược lại, nhìn con trai đã lớn lên thành người, thậm chí thực lực còn mạnh hơn cả mình, trên gương mặt trắng bệch cũng nở nụ cười vui mừng.
"Ăn quýt không?"
"Không ăn."
"A."
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
"Con trai." Nam tử tóc đỏ áy náy nói: "Cha không phải là một người cha tốt."
"Chuyện đã qua thì để cho nó qua luôn đi." Quân Thường Tiếu nói: "Bây giờ quan trọng nhất là người một nhà đoàn tụ với nhau, thật vui vẻ."
"Vui vẻ?"
Nam tử tóc đỏ uể oải nói: "Chỉ sợ là không thể."
"Có ý gì?" Quân Thường Tiếu lập tức nhận ra, nhất định có uẩn khúc gì trong này.
"Là năm đó cha quá khinh thường, một mình đi khiêu chiến Thiên Ma Hoàng, sau cùng không chỉ thua hắn mà còn thua thứ quan trọng nhất của nam nhân." Nam tử tóc đỏ hối hận chồng chất nói.
"A?"
Quân Thường Tiếu vô thức đảo mắt nhìn xuống dưới, âm thầm cả kinh nói: "Không thể nào!"
Nam tử tóc đỏ thấy thế thì biết cái tên này hiểu sai, vội vàng giải thích: "Thua tôn nghiêm nam nhân, cũng thua lương tâm của mình."
".
.
."
Quân Thường Tiếu bừng tỉnh đại ngộ.
Làm ơn, có gì thì cứ nói thẳng, còn muốn giấu ta!
"Phi!"
Hệ thống chửi bậy một tiếng: "Là tư tưởng kí chủ bẩn thỉu, sao có thể trách người khác!"
"Ai."
Nam tử tóc đỏ thở dài một tiếng, nói: "Khi ngươi vừa ra đời, cha hi vọng ngươi có thể trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, nhưng bản thân mình lại phạm phải sai lầm không thể tha thứ, còn.
.
.
giết đệ tử ngươi."
Nói đến đây, đau lòng không thôi.
"Hắn còn sống." Quân Thường Tiếu nói: "Không cần tự trách."
Còn sống?
Nam tử tóc đỏ ngạc nhiên.
Hắn còn nhớ rất rõ tình huống lúc đó, vũ khí toàn thân là sắt thép đó bị lửa thiêu rụi hầu như không còn sót lại gì cả, đừng nói thân thể, ngay cả linh hồn cũng không chống nổi, sao có thể còn sống được?
"Đừng có xoắc xuýt chuyện đã qua nữa, chúng ta nói chuyện chính đi." Quân Thường Tiếu đột nhiên nghiêm túc, nói: "Thiên Ma Hoàng trốn ở chỗ nào!"
Đối mặt với câu hỏi của con trai, nam tử tóc đỏ cũng không suy nghĩ, quả quyết trả lời: "Thiên Vương Vực, Dong Nham Chi Uyên!"