Thiên Vương Vực.
Một tinh vực không tồn tại trên tinh vực đồ.
Thượng tầng vũ trụ rất lớn, dù là Quân Thường Tiếu vẫn luôn để cho thành viên của Tế Vũ Đường đi thăm dò nhưng vẫn còn có rất nhiều tinh vực chưa thăm dò được.
"Con trai."
Trong buồng lái, nam tử tóc đỏ nghiêm túc nói: "Thiên Ma Hoàng tuy bị thương nhưng chưa hẳn có thể tuỳ tiện mạt sát."
"Bây giờ không động thủ thì sợ sau này sẽ không có cơ hội." Quân Thường Tiếu nói.
Cho dù như thế nào thì hắn cũng phải thử một lần, bởi vì một khi chờ đối phương khôi phục thương thế, tiếp tục nuốt vị diện không kiêng nể gì cả, chắc chắn sẽ ủ thành tai nạn.
Nói trắng ra.
Quân Thường Tiếu vẫn không có thực lực đánh với Thiên Ma Hoàng, chỉ có thể thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn.
"Được rồi."
Nam tử tóc đỏ thấy con trai khăng khăng như thế, đi đến trước tinh không địa đồ, chỉ một cái khu vực có chút vắng vẻ, nói: "Chỗ này chính là Thiên Vương Vực."
"Được."
Quân Thường Tiếu nói: "Ta đưa hai người về tông môn trước."
Đối phó Thiên Ma Hoàng, không thể dẫn phụ mẫu theo, lỡ như gặp chuyện ngoài ý muốn gì đó thì sao.
Cẩu Thặng không lo lắng cho mình?
Thực ra thì trước khi Hầu ca tới giúp, hắn lấy bom linh hồn ra thì cũng có nghĩa là hắn đã sẵn sàng hi sinh vì nghĩa, cho nên đã sớm coi nhẹ sinh tử.
Chỉ muốn diệt trừ Thiên Ma Hoàng, dù bỏ mình cũng không hối hận.
Cái này.
Cũng là đại nghĩa.
..
Nửa tháng.
Vạn Cổ Hào dừng trên chủ phong của Vạn Cổ Tông.
Rất nhiều đệ tử trước tới đón tiếp, nhìn thấy nam tử tóc đỏ từ trong chiến hạm đi xuống thì ánh mắt đều hoảng hốt.
Không phải cái tên này đã chết rồi sao? Sao vẫn còn sống?
Giống nhau.
Khi nam tử tóc đỏ nhìn thấy Tiêu Tội Kỷ thì cũng sững sờ.
Hóa ra không phải con trai cố ý an ủi mình, đệ tử của hắn phục sinh thật.
Mình có thần thông, có thể làm được.
Nhưng một đệ tử thì sao có thể khởi tử hồi sinh được?
Ai.
Đứa con trai này của ta khó lường!
Trong đại điện tông môn, các cao tầng như Liễu Ti Nam biết được nam tử tóc đỏ là cha ruột tông chủ thì biểu cảm trên mặt hoàn toàn cứng ngắc.
Tin tức nhanh chóng lan khắp tông môn.
"Móa!"
Sau khi Tô Tiểu Mạt biết được thì ngao ngao gào to: "Lúc đó ta đã đoán là vậy!"
Đệ tử và đọc giả đều đoán nam tử tóc đỏ là phụ thân của tông chủ, bởi vì lúc đó Công Tôn Nhược đnag bế quan thì đột nhiên bay ra ngoài, kết quả bị cưỡng chế đảo ngược.
"Trương Tam thì sao?"
"Giả mạo phụ thân của tông chủ, chắc chắn sẽ xui xẻo!"
"Đừng nói, ta mới nhìn thấy hắn tự mình đi tới Giới Luật Đường."
"Được, rốt cục Tử đường chủ cũng có bạn."
Nói đến Tử đường chủ thì không thể không nói tại sao hắn bị phạt, nguyên nhân là khi hoàn thành nhiệm vụ truyền kỳ, toàn bộ tông môn đột nhiên tăng tu vi lên rất lớn, hắn kìm lòng không được mà nổ nát y phục, bị Viên công tử bắt tại trận.
Đối với hành động ác liệt biết rõ mà còn cố làm này, không chỉ đơn giản là phạt Thú Đan mà là dùng hình.
Ai.
Cao tầng và đệ tử đều đang tú, chỉ có A Tử đang bị đánh.
..
Quân Thường Tiếu đưa phụ mẫu về thì không hề dừng lại một chút nào, lên đường tiến về Thiên Vương Vực.
"Ta đi theo ngươi."
Hoa Mân Côi theo tới.
Nàng biết, phu quân muốn đi tìm Thiên Ma Hoàng, nếu như tìm tới thì không tránh khỏi phải chém giết một trận, mình cũng có thể giúp một chút.
"Ngươi đi, ai quản lý tông môn?"
"Phó tông chủ."
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Có một số việc cần tông chủ phu nhân mới có thể quyết định."
".
.
."
Hoa Mân Côi trầm mặc.
Phu quân cố ý không cho mình đi.
"Thiên Ma Hoàng thương thế rất nặng, chỉ cần tìm được hắn thì một mình ta là được." Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi ở lại còn có thể chăm sóc phụ mẫu."
"Được rồi."
Hoa Mân Côi không đòi đi theo nữa.
Nhưng, đưa mắt nhìn phu quân đi vào Vạn Cổ Hào, hô: "Nhất định phải an toàn trở về!"
Quân Thường Tiếu dừng bước, nói: "Sau khi diệt Thiên Ma Hoàng, chúng ta làm hôn lễ bù lại."
".
.
."
Mặt Hoa Mân Côi nóng lên.
Thực ra thì lúc trước Quân Thường Tiếu đã hứa, sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng, để cho đại lão trong các vị diện trong thượng tầng vũ trụ đều tặng tiền cưới, tuy nàng không quan tâm nhưng nghĩ, nếu như ngày đó đến thật thì hẳn là mình sẽ thẹn thùng lắm.
"Hưu."
Vạn Cổ Hào vạch phá không gian, dung nhập vào trong vũ trụ vô tận.
"Tông chủ lại đi."
Phía sau núi, Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ nói.
Hắn còn muốn đi theo tông chủ giải quyết Thiên Ma Hoàng hơn cả Hoa Mân Côi, nhưng bởi vì thực lực hạn chế nên chỉ đanh ở lại tông môn.
Những đệ tử khác cũng nghĩ như vậy.
Nếu như đi chỉ đối mặt với một cái vị diện đỉnh cấp thì bọn họ có thể phát huy được tác dụng, nhưng đối mặt với Thiên Ma Hoàng thì bọn họ chỉ có thể đứng sau hò hét trợ uy.
"Đừng lo lắng."
Lý Thanh Dương nói: "Mau tu luyện."
"Được rồi!"
Bọn người Tô Tiểu Mạt đi vào các loại bí cảnh tu luyện, nếu không giúp được gì thì chỉ có thể không ngừng mạnh lên.
Còn Hà Vô Địch thì ngồi trước Sinh Mệnh Chi Thụ, suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể đẩy cửa ra.
Lúc trước bên trong đỉnh đồng thau thì hắn có cơ hội đi vào nhưng hắn từ bỏ, nguyên nhân là muốn đi thì cùng đi, đi một mình rất không có ý nghĩa.
Bây giờ thì không giống.
Cửa lớn nối liền vùng đất vĩnh sinh ngay trước mắt.
Chỉ cần đẩy nó ra thì toàn bộ tông môn đều có thể đi vào.
"Rốt cuộc thì những tàn quyển này ẩn chứa huyền cơ gì trong đó?" Hà Vô Địch lấy bảy bản tàn quyển ra, nghiên cứu đi nghiên cứu lại.
Bảy bản tàn quyển chỉ dẫn Quân Thường Tiếu đi tới Tuyệt Vọng Thâm Uyên, cũng mang Khởi Nguyên Chi Thụ và cửa đá đóng chặt này về, sau đó thì không có gì nữa sao?
Không.
Còn chưa tìm được ý nghĩa tồn tại của nó.
Trước mắt Quân Thường Tiếu không có thời gian, chỉ đành giao cho Hà Vô Địch, hi vọng hắn nghiên cứu ra được kết quả.
"Phi!"
Tiểu Sỉ nói: "Bây giờ mới giao cho ngươi ta nghiên cứu, đúng là đồ ích kỷ!"
"Tông chủ."
Hà Vô Địch vừa nhận được bản gốc của bảy bản tàn quyển thì ánh mắt ngưng trọng nói: "Đệ tử sẽ không để cho ngươi thất vọng!"
Nhưng sau khi Quân Thường Tiếu rời đi thì chợt nhớ tới bản tàn quyển số một từng biến mất trong tay mình, bây giờ lại trở lại trong tay mình!
Không đúng rồi!
Sao cái đồ chơi này lại ở trong tay tông chủ được?
"Chẳng lẽ đột nhiên biến mất là trở lại chỗ nó nên ở?" Hà Vô Địch tự mình tưởng tượng, hoàn toàn không nghĩ tới là bị Quân Thường Tiếu trộm.
Bây giờ biết sự thật đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ hắn đã hoàn toàn tán thành Vạn Cổ Tông, cam lòng từ bỏ cơ hội đi vào vùng đất vĩnh sinh.
..
"Hưu."
Vạn Cổ Hào xuyên thẳng qua vũ trụ tinh không, Quân Thường Tiếu thì ngồi trong khoang điều khiển lo lắng.
"Nghĩ gì thế?"
Nam tử tóc đỏ đi tới.
Quân Thường Tiếu cũng không ngoài ý muốn, bởi vì trước khi lên thuyền thì đã phát hiện ra hắn đã lên đó trước, sau đó khó hiểu nói: "Tại sao phải đi theo ta mà không ở lại với mẫu thân?"
"Bởi vì ta đã không còn quyền lợi đó." Nam tử tóc đỏ khổ sở nói.
"Nói như vậy."
Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi không chỉ thua tôn nghiêm nam nhân mà còn thua cả linh hồn?"
"Không sai."
Nam tử tóc đỏ gật đầu nói.
"Vậy tại sao còn nói cho ta biết vị trí, không sợ bị Thiên Ma Hoàng biết được, sau đó hồn phi phách tán sao?" Quân Thường Tiếu nói.
"Bởi vì ngươi là con trai của ta." Nam tử tóc đỏ ngừng một chút, nói: "Cho dù là giả."
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.
"Ngươi có thể giấu diếm được mẫu thân ngươi, nhưng không giấu giếm được ta." Nam tử tóc đỏ ngồi ở bên cạnh.
"Ai."
Quân Thường Tiếu thở dài.
Từ khi nhận Công Tôn Nhược Ly là ruột thịt của mình, hắn vẫn luôn cố gắng giấu diếm nhưng suy cho cùng thì hắn chỉ là giả mạo, trong lòng thường xuyên bị dày vò, bây giờ đột nhiên bị vạch trần thì lại có chút nhẹ nhõm.
"Có thể nói cho ta biết sự thật không?" Nam tử tóc đỏ nói.
Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi từng sinh sống ở thượng giới, có từng nghe nói tới chiến trường vị diện?"
"Có."
Nam tử tóc đỏ hơi suy tính một chút, nói: "Hình như là giới đường làm mọt cái vị diện đặt thù ở hạ giới, sinh linh trong trần thế đi vào bên trong chém giết thì sẽ nhận được cơ duyên."
"Khi ta còn ở hạ giới thì từng đi vào chiến trường vị diện, cơ duyên xảo hợp được một cái thạch tượng kỳ quái." Quân Thường Tiếu nói: "Sau đó đần độn u mê dung hợp, nhận được huyết mạch bên trong thạch tượng, sau đó bị nhận làm Thiếu tộc trưởng tộc Thạch Tượng."
".
.
."
Nam tử tóc đỏ trầm mặc.
Huyết mạch tồn tại trong tượng đá lại bị Nhược Ly nhận là con trai, vậy có nghĩa là hắn đã chết.
Quân Thường Tiếu cũng cho là như vậy, còn vì sao trong thạch tượng chỉ có huyết mạch thạch tượng mà không có huyết mạch của nam tử tóc đỏ thì có thể là do trước khi chết thì sử dụng một loại thần thông nào đó mới miễn cưỡng giữ lại một loại.
"Trách ta."
Nam tử tóc đỏ cúi đầu xuống, thống khổ nói: "Không nên rời đi, hại con trai chết."
"Mặc dù không có huyết mạch của ngươi nhưng có huyết mạch của mẫu thân, ngươi có thể coi ta như con trai." Quân Thường Tiếu nói.
Nam tử tóc đỏ nói: "Suy cho cùng thì ngươi vẫn không phải là con ta."
Quân Thường Tiếu tỏ vẻ đã hiểu.
Không có huyết mạch thì đương nhiên không tính là con được.
"Nhưng!"
Đột nhiên, nam tử tóc đỏ ngẩng đầu, ánh mắt ngưng trọng nói: "Ta có thể cho ngươi huyết mạch, vậy ngươi sẽ thành con ta!"
"A?"
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.
Nam tử tóc đỏ nói: "Con ta có huyết mạch của ta và huyết mạch của mẫu thân hắn, ngươi có thể kế thừa một trong số đó thì đương nhiên là cũng có thể kế thừa một loại khác! Đến, ta truyền huyết mạch của ta cho ngươi, để ngươi thực sự trở thành con của ta!"
"Phốc!"
Nói xong, lấy dao găm ra cắt đứt cổ tay.
".
.
." Khóe miệng Quân Thường Tiếu run rẩy kịch liệt, nghĩ thầm, cái tên này không có bị điên chứ?
"Ào ào!"
Huyết dịch giống như dung nham chảy ra, nhưng không có vẩy xuống đất mà lại bay về phía Cẩu Thặng, cũng bám chặt vào da thịt của hắn.
Có chút tanh, khá nóng.
"Hẳn là ngươi cũng có Hỏa Hệ Chi Thể, dung hợp Cửu Luyện Dong Viêm Chi Thể của ta thì chắc chắn thực lực sẽ tăng lên trên diện rộng!" Nam tử tóc đỏ nói: "Như thế thì đối phó với Thiên Ma Hoàng cũng ổn hơn!"
Mới đầu Quân Thường Tiếu còn hơi ngáo, thậm chí có chút cự tuyệt.
Nhưng khi cảm nhận được năng lượng hệ hỏa nồng đậm và cảm giác thoải mái khi tiếp xúc da thịt thì chỉ đành chọn dung hợp.
Nói cũng kỳ, trực tiếp dung hợp huyết mạch của người khác thì lẽ ra phải rất khó khăn, thậm chí không thể, nhưng sau khi huyết dịch đi vào trong cơ thể thì lại xảy ra phản ứng hóa học vô cùng tốt đẹp với huyết dịch đang tồn tại!
Gần như không phí chút sức nào thì đã dung hợp thành công.
Nhất là một phần huyết dịch trong cơ thể như đang ngóng trông huyết dịch của nam tử tóc đỏ đến.
Quân Thường Tiếu tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích mới phát hiện, những huyết dịch đang có thái độ hoan nghênh đó chính là huyết dịch thạch tượng!
"Ta hiểu rồi!"
Hệ thống phổ cập khoa học, nói: "Con của hai người từ khi sinh ra đến nay thì đều kế thừa huyết mạch của hai người, tuy chỉ có một loại được giữ lại trong thạch tượng nhưng dù sao cũng đã từng hỗ trợ lẫn nhau, mà trong cơ thể kí chủ đã có huyết mạch mẫu hệ, dung hợp huyết mạch phụ hệ cũng thuận lý thành chương!”
Nam tử tóc đỏ cũng cho là như vậy, cho nên mới dám lớn mật lấy máu.
Kết quả.
Rất thành công, rất thuận lợi!
"Vù vù!"
Theo không ngừng dung hợp, hỏa diễm giống như dung nham dần dần tràn ngập quanh người Quân Thường Tiếu.
Cảm giác đó vô cùng thoải mái, khiến hắn không nhịn được muốn rống to.
Còn nam tử tóc đỏ sau khi lấy máu thì lảo đảo lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, hơi suy yếu, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ phấn khởi.
Tuy con trai thật đã chết nhưng nếu như người trẻ tuổi trước mắt có thể kế thừa huyết mạch của mình thì cũng đồng nghĩa với việc con trai mình còn sống ở một dạng khác!