"Vù vù!"
Thân thể Quân Thường Tiếu đang thiêu đốt, huyết dịch cũng đang thiêu đốt, sau khi hoàn toàn quen thuộc, thêm chút thì là và ớt bột thì hẳn là ăn giòn lắm.
Gương mặt đó hẳn là sẽ rất dai và giòn.
"A a a!"
Đột nhiên, Quân Thường Tiếu kêu to lên.
Đừng vội vỗ tay khen hay, bởi vì đó không phải là thống khổ mà là quá dễ chịu.
Trong cơ thể có huyết mạch mẫu hệ làm cầu nối dung hợp, toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, trừ hao tổn chút thời gian thì hoàn toàn không có thương tổn gì.
Mấy canh giờ sau.
Quân Thường Tiếu ngừng thiêu đốt, da thịt đỏ bừng dần dần lạnh đi.
Một khắc này, nam tử tóc đỏ cảm nhận được huyết mạch cộng minh, trên môi nở nụ cười hài lòng.
Con ta không chết.
Dùng một hình thái khác sống trên đời này!
Cảm giác tự mình lừa mình như thế nào có chút buồn cười nhưng nam tử tóc đỏ đâu còn cách nào khác, chỉ có gửi gắm tình thần vào Quân Thường Tiếu.
Huống hồ.
Nhận được huyết mạch mẫu hệ vốn là duyên phận.
Mình cho hắn huyết mạch phụ hệ chỉ để cho duyên phận này càng thêm sâu sắc thôi.
"Phụ thân."
Sau khi dung hợp huyết mạch, Quân Thường Tiếu chắp tay nói: "Đa tạ!"
Gọi Công Tôn Nhược Ly là mẫu thân, không chút ngượng ngùng nào, dù sao mình cũng có huyết mạch của nàng, nhưng gọi nam tử tóc đỏ là phụ thân thì xấu hổ, bởi vì không có chút huyết mạch nào, cũng không hề có cộng minh.
Bây giờ có!
Vậy thì cũng không còn xấu hổ và xa cách.
"Thực lực tăng bao nhiêu?" Nam tử tóc đỏ hỏi.
"Một chút."
Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nói.
Nam tử tóc đỏ nói: "Đạt tới cấp bậc của chúng ta, dù chỉ tăng lên một chút cũng rất rõ ràng, ngươi không nên quá uể oải."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu gật đầu.
Nam tử tóc đỏ nói: "Thừa dịp còn chưa tới Thiên Vương Vực, phụ thân sẽ truyền hết võ học và thần thông cả đời cho ngươi!"
Có huyết mạch, Cẩu Thặng cũng không khách khí, bắt đầu tĩnh tâm lắng nghe.
Lúc trước Quân Thường Tiếu có Thánh Viêm Chi Thể, bây giờ dung hợp huyết mạch của nam tử tóc đỏ, cũng kế thừa Cửu Luyện Dung Viêm Thể, tương đương với có hai loại thể chất hệ hỏa, cho nên khi tu luyện võ học và thần thông hệ hỏa thì cực kỳ dễ dàng.
"Thật không thể tin được!"
Phát hiện mình truyền thụ võ học cho nhi tử, mỗi lần đều bị dễ dàng lĩnh hội, thậm chí còn có thể từ đó mà suy một ra ba và cải tiến, nam tử tóc đỏ trợn tròn mắt.
Thiên tài.
Không thể hình dung được!
"Phụ thân."
Quân Thường Tiếu vẫn chưa thỏa mãn nói: "Có thể dạy Thánh Hỏa Phán Quyết cho ta hay không?"
Chiêu này nam tử tóc đỏ từng thi triển khi tiến công Vạn Cổ Giới, nếu không phải Tiêu Tội Kỷ chết khiến cho hắn hoàn toàn bạo tẩu thì e là còn bị vậy bên trong đó lâu lắm.
Nếu như tu luyện có thành tựu, gặp phải Thiên Ma Hoàng thì có lẽ có thể vây khốn hắn, không sợ hắn chạy đi.
"Có thể."
Tóc đỏ nói: "Nhưng thần thông này cực kỳ thâm ảo, không lĩnh ngộ mấy ngàn năm thì rất khó nhập môn."
"Không sao."
Quân Thường Tiếu nói: "Ta có thời gian."
"Được."
Nam tử tóc đỏ lấy một bản bí tịch màu đỏ thắm từ trong đũng quần ra, nói: "Đây là bí tịch Thánh Hỏa Phán Quyết."
".
.
."
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.
Cất bí tịch trong đũng quần, thao tác này có chút cợt nhả!
Hết cách rồi.
Nhất định phải tu luyện.
Quân Thường Tiếu chỉ đành nhận lấy bí tịch có mùi bắt đầu nghiên cứu, cũng thành công lĩnh ngộ sau ngày thứ hai.
Nhanh như vậy, lưu loát như vậy.
"Cái gì?"
Sau khi nam tử tóc đỏ biết được thì kinh ngạc nói: "Học được?"
"Vù vù!"
Vì để hắn tin tưởng, Quân Thường Tiếu nhẹ nhàng phất tay, ngưng tụ một cái hỏa diễm lớn bằng dưa hấu trước mặt, có chút bất đắc dĩ nói: "Không đủ tinh thông, chỉ có thể miễn cưỡng hình thành Hỏa vực lớn như vậy."
".
.
."
Nam tử tóc đỏ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Một lúc sau, trong lòng gào to: "Yêu quái!"
Năm đó mình lĩnh hội Thánh Hỏa Phán Quyết, có thể đạt tới loại trình độ này thì cũng dùng hơn ngàn năm, kết quả con trai làm được trong một ngày, quá đả kích người khác mà!
Nam tử tóc đỏ không biết, Quân Thường Tiếu tu luyện thần tốc cũng không phải là vì hắn có hai loại thể chất hệ hỏa mà là hắn vụng trộm bóp nát Động Sát Chi Phù.
Chỉ cần không phải võ học xuất hiện trong hệ thống thì chỉ cần đẳng cấp của Động Sát Chi Phù đủ cao, vài phút là có thể lĩnh ngộ.
Một tấm không được?
Vậy thì thêm một tấm!
Trong lĩnh vực bật hack, trước giờ Cẩu Thặng luôn ổn định, chưa từng thất thủ.
Sao thế?
Như vậy mà còn kiêu ngạo được?
"Lợi hại!"
Nam tử tóc đỏ bị rung động thật sâu, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, nói: "Không hổ là con ta!"
..
Khi Quân Thường Tiếu tu luyện các loại võ học và thần thông thì trong cơ thể cũng thuế biến mỗi ngày, huyết mạch phụ hệ và huyết mạch mẫu hệ càng ngày càng phù hợp.
Hai hệ huyết mạch càng dung hợp hoàn mỹ thì thực lực sẽ không ngừng tăng lên.
Từ lúc bay ra khỏi Vạn Cổ Giới tới giờ cũng chỉ một tháng thôi, Quân Thường Tiếu có thể cảm nhận được mình có biến hóa rõ ràng.
"Đối phó Thiên Ma Hoàng cũng ổn hơn."
"Còn chưa đủ."
Nam tử tóc đỏ nói: "Dong Nham Chi Uyên có thuộc tính hệ hỏa tinh thuần tồn tại từ khi vũ trụ sinh ra đến nay, nếu như ngươi có thể thu lấy và luyện hóa nó thì thực lực không chỉ tăng tiến mà còn có thể nhanh chóng lĩnh ngộ Thánh Hỏa Phán Quyết."
"Thật sao?"
Hai mắt Quân Thường Tiếu sáng lên.
..
Dong Nham Chi Uyên.
Thiên Ma Hoàng giấu ở trong một góc khác.
Bị Hầu ca gõ một gậy, tuy không có ợ ra rắm tại chỗ nhưng cũng bị trọng thương, cực kỳ suy yếu.
Giờ phút này, đừng nói Quân Thường Tiếu thực lực đang không ngừng tăng lên, dù là một Tầm Chân cảnh bình thường thì cũng có thể bóp chết hắn.
Nhưng suy cho cùng thì trùm phản diện vẫn là trùm phản diện, còn lĩnh ngộ Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp, chỉ cần còn sống, chỉ cần có cơ hội thì hoàn toàn có thể ngóc đầu trở lại.
"Quân Thường Tiếu!"
Trong lúc chữa thương Thiên Ma Hoàng muốn rách cả mí mắt nói: "Chờ bản Hoàng!"
Hắn đã quyết định, sau khi thương thế tốt lên thì sẽ giấu kín trong trong vũ trụ vô tận, từng bước xâm chiếm vị diện, mãi đến khi nắm giữ thực lực có thể hủy diệt hết thảy mới đi báo thù!
Nói ngắn gọn.
Thiên Ma Hoàng quyết định cẩu thả ăn gà.
Với thực lực của hắn mà muốn chơi thủ đoạn này thì cực kỳ nguy hiểm.
Phải biết, thượng tầng vũ trụ có vũ trụ ngàn vạn vị diện, tất cả đều có thể biến thành đồ ăn bất cứ lúc nào, ăn hơn trăm hơn nghìn, lại dùng tư thái vô địch xuất hiện, trong thiên địa này còn ai có thể uy hiếp hắn được?
Đương nhiên.
Muốn bỉ ổi phát dục, muốn vô địch thì nhất định không thể bị Quân Thường Tiếu tìm tới trong lúc này, nếu không thì tất cả chỉ là ảo tưởng.
"Không đúng!"
Đột nhiên một cảm giác nguy cơ hiện lên trong thức hải Thiên Ma Hoàng.
Chẳng lẽ chỗ ẩn thân của mình đã bị Quân Thường Tiếu tìm được?
Trực giác và cảm giác muốn sống này cực kỳ mãnh liệt.
"Cái tên đó từng bị Quân Thường Tiếu giết một lần, chưa chắc đáng tin, phải nhanh dời đi mới được." Thiên Ma Hoàng quyết định, đang chuẩn bị rời đi thì trầm giọng nói: "Ai!"
"Nghĩa phụ, là ta!"
Lăng Lệ từ trong chỗ tối đi ra.
Khi tổ chức vũ trụ thánh chiến thì tám mươi mốt đứa con nuôi của Thiên Ma Hoàng bị đệ tử Vạn Cổ Tông giết không ít, mấy lần giao chiến sau đó mặc dù không có kể lại nhưng đa số cũng đi nhận cơm hộp, chỉ có cái tên này còn sống.
"Sao ngươi lại tới đây?" Thiên Ma Hoàng lạnh lùng nói.
"Bẩm nghĩa phụ." Lăng Lệ bối rối nói: "Quân Thường Tiếu đang chạy đến Dong Nham Chi Uyên!"
"Quả nhiên!"
Sắc mặt Thiên Ma Hoàng trở nên khó coi, nói: "Vẫn bị cái tên đó phát hiện!"
"Đi!"
Hắn quay người, nói: "Đi Hắc Ám Chi Uyên!"
"Phốc." Vừa dứt lời, năm ngón tay còn sắc bén hơn kiếm từ phía sau lưng đâm xuyên qua ngực, nắm chặt một trái tim đẫm máu.
Thiên Ma Hoàng sững sờ tại chỗ.
Ống kính hơi hơi dịch chuyển, chỉ thấy gương mặt âm lãnh vặn vẹo của Lăng Lệ xuất hiện, cũng dữ tợn nói: "Nghĩa phụ, an tâm lên đường đi."
"Ngươi.
.
."
Thiên Ma Hoàng sắc mặt dữ tợn, cảm giác đau nhói từ ngực truyền tới, tức giận rống: "Nghịch tử!"
"Bành!"
Năm ngón tay Lăng Lệ nắm chặt, trái tim vỡ nát trong nháy mắt.
Thiên Ma Hoàng cúi thấp đầu, hai tay rủ xuống.
Trùm cuối của quyển tiểu thuyết này lại chết trong tay con sói mình nuôi, nội dung cốt truyện nghịch chuyển này con cẩu huyết hơn cả giết cha!