Toàn bộ đệ tử của Vạn Cổ Tông khởi tử hồi sinh.
Đây không phải mơ mà là sự thật.
Kỳ quái.
Tại sao lại đột nhiên phục sinh?
Phải biết, từ sau khi Quân Thường Tiếu cầu nguyện đến giờ đã qua mấy năm, chắc chắn là không có liên quan gì tới hắn.
Khi một số chuyện không thể giải thích bằng khoa học thì chúng ta có thể nói là do hệ thông làm.
Nhắc tới cũng kỳ.
Khi trên dưới tông môn đều xuất hiện thì hệ thống chưa hề lên tiếng.
Quân Thường Tiếu từng cố gắng kêu gọi nhưng vẫn không thấy phản hồi, sau đó trong lòng cảm thấy không ổn, nói: "Chẳng lẽ.
.
.
nó hiến tế bản thân mình để phục sinh Vạn Cổ Tông?"
"Không!"
Cẩu Thặng ngửa mặt lên trời gào to.
Tuyết hoa buồn bã tung bay, gió bấc thổi nhẹ.
"Đừng gào!"
Vào lúc này, rốt cục hệ thống cũng lên tiếng.
Trong lòng Quân Thường Tiếu mừng rỡ không thôi, hóa ra nó còn tồn tại, không có hiến tế bản thân mình.
"Nếu còn sống thì tại sao lại không nói lời nào?"
"Ta đang suy tính tại sao trên dưới tông môn lại khởi tử hồi sinh."
"Tính ra được không?"
"Cũng được tám chín phần mười."
"Vì sao lại khởi tử hồi sinh?"
"Nếu như không có đoán sai thì đệ tử ngươi chết cũng không phải là chết thật mà đó là khảo nghiệm của Thất Huyền Thánh Tôn, khảo nghiệm xem các ngươi có tề tâm hiệp lực hay không, sau khi diệt trừ Thiên Ma Hoàng thì tự nhiên sẽ phục sinh."
"Có lý."
Quân Thường Tiếu tỏ vẻ đồng ý.
"Còn một khả năng khác." Hệ thống lại nói: "Kí chủ diệt đại ma đầu làm hại thương sinh, bởi vì đệ tử hỗ trợ nên cũng nhận được vô thượng công đức, đương nhiên là sẽ phục sinh."
Khả năng này còn đáng tin hơn khảo nghiệm do Thất Huyền Thánh Tôn cố ý để lại.
"Tất cả đều vui vẻ."
Quân Thường Tiếu nở nụ cười tươi.
Tất cả vị diện và sinh linh bị Thiên Ma Hoàng hoặc Lăng Lệ diệt đều phục sinh, trên dưới Vạn Cổ Tông cũng không có thương vong, có thể nói là kết cục lý tưởng nhất.
Nếu như có tiếc nuối thì cũng chỉ có một.
Đó là Vạn Cổ Tông không còn huy hoàng như xưa.
Vấn đề không lớn.
Chỉ cần các đệ tử vẫn còn ở đó.
Đừng nói tông môn lùi lại đến rách nát, dù bây giờ không còn chút tu vi nào nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đi lên đỉnh phong lần nữa.
Tự tin như vậy sao?
Bởi vì còn có hệ thống, có các loại thiết bị và bí cảnh.
..
Không đầy mấy năm, có nhà sử học định nghĩa ngày mà Thiên Ma Hoàng bị Quân Thường Tiếu tiêu diệt là năm đầu tiên của lịch Vạn Cổ.
Lịch Vạn Cổ này là chỉ Vạn Cổ Vực.
Bởi vì thế giới vũ trụ vẫn không ngừng ngưng tụ, cho đến mấy chục năm sau thì hình thành một hệ thống hoàn chỉnh.
Quân Thường Tiếu với tư cách là người sáng tạo, không chỉ chỉnh hợp thượng tầng vũ trụ mà còn dùng tu vi thông thiên kéo hạ tầng vũ trụ vào, thống nhất phân chia cảnh giới hoàn toàn mới.
Từ nay về sau, trần gian không có Võ Đồ Võ Sư, thượng tầng không có Chuyển Đan cảnh và Tầm Chân cảnh.
Những cảnh giới này đều có tên mới và được phân chia tỉ mỉ hơn.
Còn tên là gì thì ta làm biếng viết, có lẽ tiếp theo ta sẽ viết một nhân vật chính sống trong Vạn Cổ Vực do Quân Thường Tiếu chỉnh hợp, từng bước vạch trần hệ thống võ đạo mà hắn định ra năm đó.
Chuyện đó nói sau đi.
Tạm thời không nói hoặc là vĩnh viễn không nói.
Vạn Cổ Vực cũng có đẳng cấp phân chia rõ ràng.
Đầu tiên là Vạn Cổ Giới, không hề nghi ngờ, là đại não trung tâm của vũ trụ, là thánh địa võ đạo.
Sau đó là rất nhiều vị diện được chuyển tới, bọn họ tản mát ở bốn phía, giữa các vị diện đều có truyền tống trận.
Bởi vì mới hệ thống vừa sinh ra, các vị diện còn chưa hình thành phong cách riêng của mình cho nên tạm thời không có gì đặc sắc để nói.
Có một chút.
Quân Thường Tiếu áp dụng những gì hắn đã làm ở Vạn Cổ Giới năm đó, thành trì tất phải có Trung Võ, Đại Võ học đường lên các vị diện lớn, hậu bối muốn trở nên nổi bật, muốn đi vào Vạn Cổ Giới thì bắt buộc phải trải qua con đường quan trọng này.
Đương nhiên.
Cẩu Thặng không có can thiệp quá nhiều vào sự phát triển của vị diện.
Hắn chỉ thiết lập võ đạo học đường bắt buộc phải có, để toàn bộ sinh linh đều có thể tu luyện.
Còn các gia tộc, thế lực, thậm chí tông môn trong vị diện thì có thể tùy ý phát triển và chiêu mộ nhân tài.
Bởi vì vị diện cách nhau rất gần, bởi vì có truyền tống trận liên hệ, các vị diện Vạn Cổ Vực lui tới đơn giản như là mở cửa đi qua, làm như vậy cũng kích thích giao lưu võ đạo.
Tập thể thăng hoa, chỉ là thời gian.
..
"Hoàn mỹ."
Quân Thường Tiếu đứng trên chỗ cao nhất trong vũ trụ nhưu Tạo Vật Chủ, nhìn khư vực hoàn toàn mới do Vạn Cổ Giới làm trung tâm, hài lòng mỉm cười.
Hệ thống nói: "Sau đó không lâu, nơi này chắc chắn sẽ cực kỳ phồn thịnh, công lao của kí chủ sẽ lưu truyền vạn cổ."
"Đó chỉ là hư danh."
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Ta không thèm để ý."
"Phi."
Hệ thống nhịn không được phun một cục đàm.
"Hơn nữa." Quân Thường Tiếu nói: "Rốt cuộc ngươi từ đâu ra?"
"Có quan trọng không?"
"Đối với đọc giả thì cực kỳ quan trọng, nếu như không bàn giao lai lịch của ngươi, thì cho dù kết cục có hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ bị hỏng hết."
"Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ta từng trợ giúp kí chủ, từng mang đến sung sướng cho đọc giả."
"Được rồi."
Quân Thường Tiếu nhìn người bên ngoài màn hình, bất đắc dĩ nhún vai nói: "Cái tên này định sẽ vĩnh viễn giữ vững sự thần bí."
..
Thời gian trôi qua.
Thoáng cái đã mười năm trôi qua.
Vạn Cổ Tông được Lý Thanh Dương và Bội Kỳ cố gắng cải tạo.
Rốt cục cũng khôi phục lại huy hoàng.
Các đệ tử hoàn toàn tu luyện như trước đây, giống như tử vong và hủy diệt lúc trước chưa từng xảy ra.
Thật.
Cái tông môn này vẫn luôn ấm áp, vẫn luôn là nhà.
Trong mười năm, thương tích khi Quân Thường Tiếu diệt Thiên Ma Hoàng cũng hoàn toàn khôi phục, thực lực vẫn ở Thiên Cơ cảnh đỉnh phong, được cho là số một trong Vạn Cổ Vực.
Có thể làm được số một hay không không phải là do mình nói mà là do nhà sử học và ngàn vạn sinh linh quyết định.
Toàn bộ Vực sẽ không quên công lao của Quân Thường Tiếu, đã viết hắn vào trong lịch sử từ lâu, cũng nhất trí cho rằng hắn là người mở ra kỷ nguyên mới, là võ giả truyền kỳ tiếp theo sau Thất Huyền Thánh Tôn.
Ngay cả Vạn Cổ Tông cũng được định nghĩa là tông môn truyền kỳ.
"Không tệ."
"Viết rất đúng trọng tâm."
Trong thư phòng, Quân Thường Tiếu đọc Vạn Cổ Vực Sử Ký do nhiều chuyên gia lịch sử liên hợp viết thành, rất tán thành ghi chép và đánh giá của bọn họ về mình.
"Ngươi đúng là không biết xấu hổ!" Hệ thống im lặng.
"Thực."
Quân Thường Tiếu buông sách xuống, sờ cằm nói: "Hoàn toàn có thể tìm người viết tự truyện thay ta."
"Tìm ai?"
"Giang Hồ Tái Kiến."
".
.
."
..
Lịch Vạn Cổ năm 520, ngày 20 tháng 5.
Cũng chính là năm trăm hai mươi năm sau khi Thiên Ma Hoàng bị tiêu diệt.
Ngày này.
Toàn bộ Vạn Cổ Vực đều rung chuyển.
Bởi vì, cường giả truyền kỳ, tông chủ của tông môn truyền kỳ Quân Thường Tiếu muốn bổ sung một hôn lễ long trọng.
"Không phải!"
Khi rất nhiều cảnh giới nhận được thiệp mời nóng phỏng tay này thì vẻ mặt đau khổ nói: "Lẽ nào tiền cưới lần trước là cho không?"
Ngày tổ chức hôn lễ.
Toàn bộ Vạn Cổ Giới cực kỳ náo nhiệt, vui mừng hớn hở.
Các nhân vật tai to mặt lớn của các vị diện lớn, bao gồm gia tộc, thế lực và tông môn đều tới tham gia.
Không chỉ như thế.
Trước đại hồn thì Trận Pháp Đường đã chuẩn bị màn chiếu ảnh, tất cả vị diện trong Vạn Cổ Vực đều có thể xem trực tiếp hôn lễ.
Nhà sử học đánh giá hôn lễ này là —— hôn lễ truyền kỳ, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
"Mời tân nương!"
Trên diễn võ trường của Vạn Cổ Tông, người chủ trì Kiếm Quy Khư cao giọng nói.
Trong nháy mắt.
Hiện trường ồn ào yên tĩnh lại ngay, tất cả võ giả ở các vị diện đang xem trực tiếp đều nín thở.
Chỉ là một cái hôn lễ bổ sung, toàn bộ Vực đều đang quan sát.
Mặt mũi này quả là mạnh vô địch!
Cũng không lâu lắm, trên màn sáng hiện ra một bóng người uyển chuyển, chỉ thấy Hoa Mân Côi xinh đẹp tuyệt luân, đầu đội phượng quan, khoác hà bí, được mấy tên nữ đệ tử đỡ đi tới, váy cưới dài chạm đất, ít nhất cũng dài mấy mét.
Không cần nghĩ.
Chắc chắn loại lễ phục tân nương quái dị này là Cẩu Thặng tự mình thiết kế.
"Thật đẹp!"
Tất cả mọi người đang nhìn chăm chú vào Hoa Mân Côi, nhìn chằm chằm dung nhan khuynh quốc khuynh thành đó, trong lòng ngoại trừ cảm thán ra thì còn có chúc phúc, Quân tông chủ và Quân phu nhân bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.
Nói đến sớm sinh quý tử, có vẻ như cách điều chế sinh con do Cố Thiên Tinh cung cấp bị lãng quên trong nhẫn không gian, không biết sau này có phát huy được tác dụng không?