Chỗ nào náo nhiệt thì chỗ đó sẽ có Quân Thường Tiếu, cho nên hắn xuất thủ.
Chủ yếu là hắn hơi xấu hổ, dù sao Càn Khôn Cửu Ấn Chưởng là hệ thống trộm đi, giờ lại để người khác chịu tội thay.
"Ai."
Nơi xa, Hoa Mân Côi che trán nói: "Lại gây phiền toái."
Với thực lực của phu quân thì giải quyết ba tên cường giả không thành vấn đề, nhưng vừa mới đến mà đã tùy tiện xuất thủ, rất dễ dàng đắc tội thế lực sau lưng bọn họ.
"Ngươi là ai?"
Lão ẩu cao tuổi tuy bị khống chế thân thể nhưng ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo, trong lời nói cũng có ý khác, tại sao phải nể mặt người?
Bình thường.
Cẩu Thặng làm gì có mặt mũi mà nói.
Hơn nữa còn tới từ nơi khác.
Dựa vào cái gì mà người ta phải nể mặt hắn?
"Người qua đường."
Quân Thường Tiếu nói: "Thấy gai mắt khi chư vị ỷ nhiều khi dễ ít."
Ba người đánh một người, đúng là có chút quá mức, với tư cách người trong giang hồ, cd bí tịch ko bị hệ thống trộm thì hắn cũng sẽ rút đao tương trợ.
Huống chi.
Chuyện đã rất rõ ràng.
Bọn họ là vì bí tịch, mà Tang Thành Thiên đó cũng không có lấy được, còn không thèm nói lý mà vây công, khi dễ người ta quá mà.
"Tiểu tử."
Lão giả bị khống chế trầm giọng nói: "Ngươi đi đường hẹp!"
"Bằng hữu!"
Tang Thành Thiên nói: "Đây là ân oán của ta với bọn họ, nếu ngươi chỉ là người qua đường thì xin hãy đi đi, đừng vì Tang mỗ mà dính nhân quả, rước lấy họa sát thân."
Người này, cũng được.
"Xin lỗi." Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi và ta đã có nhân quả từ trước."
Tang Thành Thiên không hiểu.
Người trẻ tuổi trước mắt tuy nhìn khí vũ hiên ngang, nhưng hắn tin chắc trước giờ mình chưa từng gặp, sao lại có nhân quả được.
"Ngươi đi cổ mộ tìm kiếm bí tịch, bí tịch bị ta lấy đi, đó chính là nhân, bây giờ ngẫu nhiên gặp nhau trong vũ trụ mênh mông, đó chính là quả." Quân Thường Tiếu nói.
"Cái gì!"
Tang Thành Thiên cả kinh nói: "Bí tịch bị ngươi lấy đi?"
Trong giọng nói còn có chút tức giận, dù sao năm đó bởi vì Càn Khôn Cửu Ấn Chưởng, mình bị bọn họ truy sát mấy chục năm, cuộc sống cũng trở nên ăn bữa nay lo bữa mai.
"Hô!"
Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu rút uy áp lại, để cho ba người bị trói buộc khôi phục tự do, sau đó nhảy lên, đứng lơ lửng trên không trung, tay phải xẹt qua hư không, quát: "Linh Ấn thức!"
"Phạm Ấn Thức!"
"Cực Ấn Thức!"
".
.
."
Oanh! Oanh! Oanh!"
Liên tục đánh ra chín chưởng, chưởng chưởng bạo kích, đánh vỡ hư không.
".
.
."
Tang Thành Thiên thấy thế thì trong lòng rung động, nói: "Cái tên này không chỉ lấy bí tịch đi mà còn tu luyện tới cấp bậc như thế? !"
Ba người khác cũng trợn tròn mắt.
Bọn họ nhìn ra được, Quân Thường Tiếu đang chứng minh cho bọn họ biết hắn tu luyện Càn Khôn Cửu Ấn Chưởng, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng đánh ra mà lại có được uy lực hủy thiên diệt địa như vậy, chắc chắn thực lực thâm bất khả trắc!
Lận Thiên Vực có nhân vật như vậy?
Bọn họ điên cuồng lật tìm tin tức và ký ức trong thức hải, hi vọng có thể tìm được thân phận của người trẻ tuổi này, kết quả không thu hoạch được gì!
"Ba vị."
Quân Thường Tiếu thu linh lực lại, chắp tay sau lưng giống như đại sư võ học, nói: "Năm đó lão phu để bí tịch lại trong cổ mộ, hi vọng người hữu duyên có thể kế thừa, kết quả vẫn không có ai nhận được, đành phải lấy lại, các ngươi đừng làm khó thằng nhóc này."
Lão phu? Oa nhi?
Ba người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong lòng thầm nghĩ người này tuy vẻ ngoài trẻ trung nhưng có thể tuổi thật lớn hơn mình!
Còn nữa!
Là hắn để lại Càn Khôn Cửu Ấn Chưởng trong cổ mộ?
"Chẳng lẽ.
.
." Hai tay Tang Thành Thiên có chút run rẩy, nói: "Tiền bối chính là.
.
.
Càn Khôn Chân Nhân?"
"Ai."
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi, nói: "Một cái tên khiến người ta hoài niệm."
Vẻ mặt này, kiểu nói này, tương đương với gián tiếp thừa nhận.
Sắc mặt hai nam một nữ đột nhiên đại biến, nghi ngờ trong lòng cũng được giải, hóa ra người trẻ tuổi đó đã từng là đại năng đỉnh phong!
Càn Khôn Chân Nhân là Lận Thiên Vực, cũng là nhân vật đỉnh phong trong vũ trụ thứ ba mươi hai, từng phát triển ở mười vạn năm trước, được xưng là truyền kỳ uy chấn thiên địa.
Nghe nói sau đó nhìn trộm được Thiên Cơ, bước vào vùng đất vĩnh sinh.
Không nói thực lực ai mạnh ai yếu, từ bối phận và uy vọng thì gần như là ngang với Thất Huyền Thánh Tôn.
Quân Thường Tiếu cũng trâu bò lắm.
Vừa mới tới mà dám giả mạo nhân vật như vậy.
Buồn cười nhất là bốn tên cường giả coi như là tai to mặt lớn đang có mặt ở đây cũng tin!
Mẹ nó.
Quá thiểu năng trí tuệ!
Thực ra thì thì bọn họ tin tưởng là có nguyên nhân, đầu tiên Quân Thường Tiếu thực lực mạnh, tương tự như Càn Khôn Chân Nhân năm đó, hai là Càn Khôn Cửu Ấn Chưởng là một trong những võ học do hắn sáng tạo, chưa từng có người kế thừa nhưng hắn lại có thể thi triển ra với trình độ xuất thần nhập hóa.
"Ai."
"Bản võ học này chính là lão phu sáng tạo ra khi cầu đạo, để lại trong cổ mộ để đợi người hữu duyên, không biết là lại hại nhiều sinh linh như vậy, đúng là tội lỗi."
"Ta phi!"
Hệ thống không nhịn được nữa.
"Hôm nay lão phu lấy lại bí tịch, nếu các ngươi muốn tìm thì không cần tìm người khác, có thể đến tìm lão phu." Quân Thường Tiếu nói.
Rất rõ ràng.
Cái tên này cố ý giả mạo lão đại là vì muốn giúp cho Tang Thành Thiên thoát khỏi phiền phức.
".
.
."
Ba người rối rắm.
"Còn không đi? Chờ uống trà hả?" Đột nhiên ánh mắt Quân Thường Tiếu trở nên sắc bén.
"Cáo từ!"
Ba người kinh hãi ra mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay rời đi.
Một ánh mắt cũng khiến cho bọn họ cảm nhận như là thâm uyên, dù bọn họ nghi ngờ thân phận của Càn Khôn Chân Nhân thì cũng không dám động thủ.
Có điều.
Đây là một tin tức rúng động, nhất định phải nhanh chóng thông báo cho thế lực của mình!
Đưa mắt nhìn mấy người rời đi, Tang Thành Thiên vội vàng quay qua, hành lễ với quy cách cao nhất: "Cảm ơn tiền bối cứu giúp!"
"Không cần nói cảm ơn."
Quân Thường Tiếu nói: "Coi như hai ta có duyên."
Tang Thành Thiên mừng rỡ trong lòng.
Có thể có duyên với đại năng đỉnh phong như thế này, tuyệt đối là phúc phận!
Nhưng mà...
Tang Thành Thiên hơi do dự một chút, sau đó khó khăn nói: "Nghe nói tiền bối đã đi vào vùng đất vĩnh sinh rồi, sao giờ vẫn còn ở Lận Thiên Vực?"
Quân Thường Tiếu thu hoạch được hai tin tức không tệ trong câu nói của hắn.
Một.
Nơi này là Lận Thiên Vực.
Hai.
Cái vũ trụ này cũng biết vùng đất vĩnh sinh.
"Ai."
Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói: "Vùng đất vĩnh sinh chính là bí mật mà chúng ta tìm tòi cả đời, há lại dễ dàng đi vào như vậy."
Tang Thành Thiên tỉnh ngộ.
Hóa ra Càn Khôn tiền bối chưa từng đi vào vùng đất vĩnh sinh, chỉ là tin đồn thất thiệt thôi.
"Đứa nhỏ."
Quân Thường Tiếu nói: "Lão phu ẩn thế một trăm ngàn năm, thương hải tang điền, cảnh còn người mất, không biết động thiên phúc địa dùng tu luyện năm đó còn tồn tại không?"
"Bẩm tiền bối!"
Tang Thành Thiên vội vàng nói: "Càn Khôn Động Phủ của ngài vẫn còn, bây giờ đã thành thánh địa mà võ giả hậu bối triều bái!"
"A."
Quân Thường Tiếu nói: "Vậy thì không về."
Lại nói, sao hắn còn biết Càn Khôn Động Phủ nữa? Là do trên bí tịch có viết.
Giả mạo đại năng không phải là nhất thời nổi hứng mà là có tự tin tuyệt đối, trừ phi bản tôn xuất hiện, trừ phi có thân bằng hảo hữu từng gặp mặt còn sống, nếu không thì với thực lực và lĩnh ngộ chưởng pháp của hắn thì gần như sẽ không bị vạch trần.
Sự kiện này nói cho chúng ta biết, khi lão đại đỉnh phong để lại bảo bối thì tuyệt đối đừng nên viết lại những gì mình đã trải qua trên đó, nếu không thì sẽ dễ dàng bị Cẩu Thặng nắm được cơ hội.
"Trốn đi vài vạn năm, trở về đã không còn nhà." Quân Thường Tiếu ngửa mặt lên trời thở dài, trong mắt tràn ngập tang thương.
Nói về kỹ thuật diễn, có thể nói Cẩu Thặng đã vô địch.
Tang Thành Thiên tỉ mỉ ngẫm nghĩ, trên tâm lý và linh hồn đều nhận được thu hoạch, âm thầm cả kinh, nói: "Không hổ là đại năng truyền kỳ, trong lời nói đều ẩn chứa áo nghĩa cao thâm!"
"Tiền bối!"
Hắn nói: "Nếu không chê, mời theo vãn bối về Cực Anh Giới ở tạm mấy ngày?"
"Cái này.
.
."
Quân Thường Tiếu giả bộ suy tính, nói: "Được thôi."
Tang Thành Thiên hưng phấn đến suýt chút đấm ngực rống to, nếu nhân vật truyền kỳ như này như có thể đến ở vị diện của mình thì chính là rồng đến nhà tôm, là phúc ba đời!
..
Quân Thường Tiếu dùng thân phận Càn Khôn Chân Nhân, dẫn Hoa Mân Côi đi tới Cực Anh Giới.
"Tiền bối."
Trên đường, Tang Thành Thiên hỏi: "Vị này là?"
"Là vợ của lão phu."
"Hóa ra là Khinh Hồng tiền bối, thất kính thất kính!"
Nghe đồn, thuở thiếu thời Càn Khôn Chân Nhân và Khinh Hồng Vũ là thanh mai trúc mã, sau này hai người thành hôn, như bóng với hình, càng thêm ân ái, có thể nói là tấm gương vợ chồng!
Lần giả mạo này, không chút sơ hở.
Đương nhiên.
Không phải vì Quân Thường Tiếu muốn biểu hiện kỹ thuật diễn xuất của mình, lần này hắn đóng vai Càn Khôn Chân Nhân, mục đích rất đơn giản, là vì muốn nghe ngóng tình huống của cái vũ trụ này và tìm kiếm dược tài trong cách điều chế.
Tìm từng cái vị diện thì quá phiền, không bằng trực tiếp dùng danh nghĩa cường giả truyền kỳ, điều động toàn bộ lực lượng trong vũ trụ tìm kiếm cho mình.
Tính toán rất hay!
Khoan hãy nói.
Trên đường Cẩu Thặng đi tới Cực Anh Giới, ba người chạy trốn đã truyền tin tức về thế lực của từng người, trong thời gian ngắn, tin tức Càn Khôn Chân Nhân xuất hiện truyền khắp toàn bộ Lận Thiên Vực, gây ra chấn động như đất trời sụp đổ!
"Báo!"
"Tang Thành Thiên trở lại Cực Anh Giới!"
"Báo!"
"Còn có một cặp vợ chồng trẻ tuổi đi cùng!"
"Báo!"
"Người thanh niên đó giống hệt như những gì mà ba trưởng lão nói, hẳn là.
.
.
Càn Khôn tiền bối!"
Tin tức này vừa xuất hiện, nếu dùng thị giác của thượng đế thì có thể nhìn thấy, từng cường giả, từng cái pháp bảo, từng chiếc chiến hạm từ trong các vị diện bay ra, cùng chạy tới Cực Anh Giới.
Mới đến thì kinh động thế lực khắp nơi, chuyến đi đến vũ trụ khác lần này của Quân Thường Tiếu đã được định trước là sẽ không yên bình.